Ẩm thực Nhật (phần 5): Mirin – đứa con út ngọt ngào
Pha Lê
Nước Nhật luôn tự nhận
rằng mình… không giàu có gì, đâu ra
mà rừng vàng biển bạc
nên quanh đi quẩn
lại họ
có mấy gia vị chính để chế
biến thực
phẩm thôi.
Một là nước tương
Hai
là miso
Ba
là sake
Bốn là nước dashi (thường nấu từ
tảo bẹ
kombu, cá katsuobushi, hoặc
cả hai)
Năm
là rượu mirin
Trong
mấy thứ
cơ bản
đó, sake. nước tương và mirin chụm lại
thành “bộ ba”, hầu hết
các kiểu sốt
hay nước chấm của
Nhật đều
có gốc từ
bộ ba này. Nói theo kiểu Pháp thì sake, mirin với nước
tương như “sốt
mẹ” của
ẩm thực
Nhật.
Ba “em” không thể thiếu khi nấu các món nhẹ nhàng của xứ anh đào. Mirin vàng
vàng, nước
tương đen,
sake trắng.
Rất chi là đa chủng tộc. (Hình trong bài:
Internet)
Biết mình hạn chế,
các nhà sản xuất luôn tìm cách làm ra nguyên liệu ngon hơn, tỉ
mẩn hơn.
Các đầu
bếp cố
pha chế để
từ một
vài thứ họ
sẽ có lắm
món đa dạng khác nhau. Tất nhiên sống ở
thời hiện
đại hóa, một số
nguyên liệu bị “đại
trà” và có phần mai một đi. Ví dụ như
muốn mua sake ngon hay cá bào ngon quả hơi
mất công và đắt. Nhưng
tìm ra chúng trên đất
Nhật không phải chuyện quá khó khăn gì, chúng ít xuất khẩu
thôi chứ hễ
đi kiếm là có, không tới nỗi
phải thấp
thỏm lùng rình. Vấn đề
nằm ở
chỗ đầu
bếp có biết quý nguyên liệu mình có hay không, nếu họ
thật sự
quý là thể nào cũng có người bán cho. Mối quan hệ khăng khít giữa đầu
bếp và nhà nông là một đặc
điểm vô cùng Nhật, quả
có hơi cực
đoan nhưng cái xứ
này có nhiều nhà hàng Michelin nhất thế
giới nên nhìn vào đấy mà học chắc
cũng tốt.
Đây là chai rượu sake của hãng Ryozeki, nằm ở tỉnh Akita. Rượu sake này nổi tiếng ngon, sản xuất với số lượng ít, và chuyên cung cấp cho quán Shinsuke ở Tokyo. Nhà nấu rượu Ryozeki có mối quan hệ khăng khít với chủ quán Shinsuke từ hồi… Thế chiến thứ hai. Ai không rảnh đến Akita mua rượu và tìm không ra rượu này ở Tokyo, cứ chui vào quán Shinsuke
là có uống.
Sống trong môi trường này, rượu mirin cũng không phải ngoại
lệ. Mirin ngon ở Nhật
có bán, nhưng biết quý để mà tìm mua cho đúng, dùng cho đúng
lại là vấn đề
nan giải khác.
Lịch sử của mirin
So
với miso hay nước tương, sake… vốn du nhập sang Nhật sớm
từ Tàu, mirin là con út, thuộc dạng
sinh sau đẻ muộn. Cách đây chừng 500 năm, dân Nhật đang nấu gạo
ủ sake bỗng nổi
hứng, cho thêm gạo nếp
vào nấu và ủ
cùng để xem kết quả
nó ra làm sao.
Ủ
rượu mirin về cơ bản cũng gần giống với ủ sake.
Nhờ lượng
tinh bột – tiền thân của đường
– cao trong nếp mà rượu mirin họ ủ
ra ngọt hơn
hẳn sake ủ từ
mỗi gạo.
Ở cái thời đường
lúc nào cũng thiếu,
mirin trở thành thức uống
cũng như nguyên liệu
nấu ăn nhiều người
mê. Nhưng với
công nghệ thô sơ, máy móc chẳng
có, gạo với
nếp lại
không dư nhiều,
mirin từng là một sản
phẩm đắt
đỏ. Rượu
này chủ yếu
dành cho quý tộc uống, hoặc chỉ
có đầu bếp
ở các nhà hàng kaiseki đỉnh cao mới dám mua về nấu
món ăn.
Mirin
phải ủ
trên sáu tháng, không thêm đường
vào quá trình ủ mà để chất
ngọt trong nếp gạo
tự thoát ra, giúp rượu ngọt tự
nhiên. Hồi xưa
mirin nổi tiếng
dễ hư
vì mùi ngọt khiến
con nọ con kia thích bu vô, cộng với
không có máy móc giữ
nhiệt độ
đều nên trữ không khéo mirin còn hay thành… giấm. Bởi
vậy so với sake thì mirin luôn đắt hơn.
Hồi
xưa làm
mirin rất
cực, ngày nay có máy móc
như
vầy để hấp gạo, ủ gạo rồi nên cũng đỡ.
Sau
khi Mạc Phủ
sụp đổ,
nước Nhật mở
cửa và dần hiện
đại hóa sau lắm biến
cố, mirin được sản xuất
với số
lượng lớn hơn.
Nó trở thành loại gia vị nấu
nướng nhà nhà mua được. Tin mừng là do có kỹ thuật
phụ giúp, mirin xịn ngày nay không còn quá đắt, chỉ
cần tiết
kiệm chút là sẽ đủ
vốn tậu
một chai chứ không cần xếp
vào hàng quý tộc. Tin buồn là mirin làm gian dối hơi
bị tràn lan, hàng dỏm cũng hay xuất khẩu
– Nhật thường
giữ món xịn cho chính mình dùng mà – nên lắm kẻ
ngoại đạo
xơi đồ
Nhật cũng bị ngộ
nhận về
mirin.
Hiện nay thị trường
có khoảng ba loại mirin
–
Loại một:
Ủ từ
gạo nếp
chẳng biết
trồng đâu ra, nhiều khả
năng không phải gạo ở
Nhật. Trong quá trình ủ có bỏ
thêm chất, thêm cồn thêm đường hóa học như
glucose, dextrose…
để
tạo ngọt
cho rẻ. Đa số các loại đường
hóa chất ngày nay chiết xuất
từ bắp GMO. Sợ người
mua đọc thấy
tên hóa học, tạo cảm
giác “ghê ghê”, vài hãng bán mirin né tránh các chữ glucose, maltodextrin… bằng cách ghi thành phần là “đường bắp” hoặc
“si-rô bắp” để
nghe cho “thiên nhiên”. Mirin này chỉ
ủ chừng
hai tới ba tháng. Đây là loại mirin chuyên xuất khẩu
hoặc sản
xuất và bán ở nước
khác chứ không sản xuất
hay bán ở Nhật.
Bếp Nhật
nghiêm chỉnh ít khi dùng
mirin này.
Một
trong mấy
chai rượu
mirin “nhìn vậy
chứ
không phải
vậy” bày bán ngày nay.
–
Loại hai: Làm từ gạo
và nếp Nhật,
trong quá trình ủ
có thêm cồn và đường để giảm
giá thành – nhưng là đường
thô chứ không phải đường
hóa học chiết
xuất từ
bắp. Thời
gian ủ không được trên sáu tháng nhưng cũng không ngắn
như hai tháng. Mirin này không có thêm chất bảo
quản gì, người Nhật và các nhà hàng bình dân Nhật ưa
dùng loại này. Nó tuy có xuất khẩu
nhưng vẫn
ít.
–
Loại ba: Ủ kiểu
truyền thống
hơn sáu tháng, thành phần
chỉ có nếp
và gạo và men koji. Cồn và đường sẽ tự
nhiên phát sinh. Hiện
chỉ có vài nhà nấu mirin còn sản xuất
theo cách này, đa số
tập trung ở tỉnh
Aichi. Nổi tiếng
có hãng Sumiya Bunjiro Shoten nằm
tại thành phố Mikawa, với gia đình Sumiya giữ chất
lượng sản phẩm
từ năm 1910 cho tới nay. Họ có sản
xuất cả
mirin hữu cơ,
giá thực ra không quá đắt so với chất
lượng nhưng phải
biết quý thì mới bỏ
công mò đến đấy mua. Đây là loại rất
ít xuất khẩu,
nếu có thì gần như
là được
tặng cho chứ hiếm
khi họ xuất
ra khỏi Nhật
lắm.
Ông Toshio Sumiya – chủ của hãng Sumiya Bunjiro Shoten luôn đích thân trông coi và tham gia vào các quá trình nấu lên từng thùng rượu mirin.
Mirin đỉnh cao của Sumiya Bunjiro
Shoten, nhà Sumiya tự
hào với
sản phẩm của mình lắm.
Ngoài ra thành phố Mikawa cũng còn nhiều loại mirin ủ theo phương pháp
truyền
thống
khác.
Tại Nhật,
chỉ có mirin loại ba, tức loại
ủ truyền
thống, là loại… uống
được. Kiểu uống
như uống
rượu ngọt, rất
dễ chịu,
và lấy rượu
mirin này nấu ăn cũng được. Loại một
và hai chỉ dùng để nấu
ăn thôi, không ai uống
như rượu
cả.
Nấu ăn với mirin
Tất nhiên ở nước
không phải Nhật
sẽ khó mà mò ra Sumiya Bunjiro
Shoten, nhưng loại chỉ
cho thêm đường và cồn dùng cũng ổn, các gia đình Nhật và quán xá bình dân (ở Nhật,
chứ ở
đây thì chưa chắc) thường
dùng mirin này. Do đường
ủ chung và lên men với gạo
nên vị ngọt
của mirin rất kín đáo, không ngang ngược như mấy
món có đường bao giờ. Bố
tôi gốc Bắc,
hễ ăn cái gì của miền
Nam là chê sao bạ
đâu cũng bỏ đường. Nhưng tới
lúc ăn món Nhật thì bố chén tì tì. Mẹ tôi trố mắt
hỏi tưởng
bố không ưa ngọt,
nhưng bố
bảo nó không phải kiểu
ngọt bỏ
đường ngang phè phè nên bố thích.
Mirin
xuất hiện
rất nhiều
trong ẩm thực
Nhật, ai đang tự hỏi
sốt teriyaki thường thấy trong nhà hàng Nhật pha từ cái chi, thì đó là sốt “bộ
ba” gồm sake, mirin, và nước tương đấy.
Thích vị đậm
lạt sao thì pha nhiều hoặc
ít nước tương, pha xong rồi phết
lên cá hồi để
nướng, phết lên bò hay gà xiên qua cũng được, có ngay một món ngon lành.
Món gà yakitori của Nhật chính là gà xiên que
đem nướng
than, vừa
nướng vừa quết sốt teriyaki.
Một
xâu gà phết
sốt của Nhật ăn rất ngon, có vị mặn của tương, vị ngọt của mirin và chút cồn của sake.
Sốt này không chỉ dùng phết nướng gà, mà nướng cá hồi, cá thịt trắng, nướng bò cũng ngon.
Hai miếng cá mỏng, chút rau củ ngâm với chén cơm, ăn
vậy tưởng ít mà đủ no.
Theo
truyền thống,
người Nhật khoái vừa nướng
thịt cá vừa phết
sốt từ
từ, như
vậy gia vị thấm
dần và hài hòa hơn là ép chúng nó cưới
nhau ngay tắp lự. Nhưng
dĩ nhiên không phải chỗ
nào cũng nấu được bằng lò than nên người Nhật vẫn
lấy thịt
cá đi áp chảo với sốt
teriyaki. Thường ban đầu họ
sẽ ướp
sơ với
sốt, đem nấu chín trên chảo, khi nào thịt cá gần chín họ đổ
hết phần
sốt teriyaki còn lại vào. Sốt sẽ
nổi bọt
và đặc sệt
lại trên chảo nóng vì trong đấy có đường mà.
Lưu ý là nhiều
công thức hiện
nay kêu người nấu bỏ
thêm đường vào teriyaki, cách
này để sốt
dễ đặc
sệt hơn
và ngọt hơn
do nhiều đường
thì ca-ra-mel nó nhanh. Nhưng
đúng ra chỉ nên có sake, mirin và nước tương thôi. Thêm đường
nữa món ăn sẽ ngọt
hơi kỳ cục, dù biết rằng
hiện nay lắm bạn
khoái món ăn ngọt
như thế.
Ướp sơ rồi áp miếng gà lên chảo cho chín, lúc gần xong đổ phần sốt còn lại vào cho mọi thứ kẹo sệt trên chảo, tạo màu hấp dẫn.
Món gà teriyaki áp chảo cũng là món Nhật nhiều người thích.
Ngoài
ướp thịt, xào rau, bộ ba sake mirin nước tương lấy ngâm trứng rất
ngon. Trứng luộc
chín, xong bỏ hỗn hợp
này ngâm độ hai ngày là
chúng ngả màu nâu, vừa thơm
vừa đẹp.
Tôi khoái trứng và ghét nhất kiểu
bỏ nguyên trái trứng luộc
vào nồi kho cùng thịt cho nó có màu. Màu thì có đấy nhưng
trứng chín queo hết cả,
ăn không ngon. Trứng
phải hơi
lỏng hoặc
lòng đào mới thú. Ngâm trứng riêng như vậy
vừa có thể ăn kèm nhiều món, vừa có màu, bên trong trứng vẫn
ửng mịn
và không bị chín thâm thấy ghê.
Ngâm trứng trong nước tương, sake, và
mirin. Để tiết kiệm có thể cho thêm chút nước nhằm tăng dung lượng.
Trứng ngâm vậy sẽ không bị tình trạng bên trong chín quá như trứng “đã luộc rồi còn kho”. Các quán mì ramen Nhật cũng thường làm trứng kiểu này để bên trong trứng còn chảy.
Nếu không muốn mọi thứ quá mặn, người Nhật sẽ pha loãng hỗn hợp mirin sake và nước tương với dashi. Kết quả sẽ có nước sốt chấm các món tempura, các món đậu hũ, các món lẩu… Loại nước sốt này khá nhạt, ai ăn không quen sẽ thấy chẳng ngon đâu. Cơ bản thì người Nhật quan niệm rằng có những thứ không nên át các thứ khác, như đồ chiên đã nặng rồi lại còn thêm sốt mặn đặc nữa, ăn vô ì ạch. Sốt nhẹ nó vừa, chấm không át nguyên liệu, đặc biệt chấm xong người ăn còn “húp” hết nước sốt được, thưởng thức được nhiều hương vị vừa riêng vừa chung.
Món đậu hũ chiên ngâm trong nước sốt của Nhật, chính là nước sốt “bộ ba” pha với dashi. Món này ai
quen ăn mặn
sẽ thấy nhạt, nhưng từ từ nếu ăn được sẽ thích vì nó thanh, đặc biệt đậu hũ chiên mà khá mát mẻ, ăn không cho cảm giác như đang
ăn
đồ chiên.
Ai thích đậu hũ Nhật chiên mặn hơn chút, có thể rắc lên ấy cá bào nhằm tạo vị.
Món chiên tempura cũng dùng nước sốt bộ ba pha dashi này, nếu thích có thể bỏ vào sốt chút gừng bào, chút củ cải trắng bào hay mù tạt wasabi. Nước chấm tempura khá nhẹ, không làm át vị rau củ tôm cá. Trong hình là
món rau chiên, chấm
sốt vẫn ra mùi rau và hưởng được chút vị bột chiên dầu bùi bùi, mùi hương nào
ra mùi
hương đó,
không
hổ lốn.
Tempura xịn hơn thì
ngoài
có
rau củ
còn có tôm chiên, mực
hoặc
cá chiên. Nếu
có dashi xịn,
mirin xịn,
nước tương và
sake xịn
là chẳng
cần mắm muối gì nữa. Dashi mặn vị cá khô bào, nước tương cũng
mặn, mirin ngọt ngào và sake nồng cồn nhẹ, ngon quá còn gì.
Mirin
út nhất nhà nhưng lợi
hại lắm
nhé!
*
Địa chỉ:
Akuruhi
số 05 Lê
Thánh Tôn Phường Bến Nghé, quận 1, hay Family Mart ở Saigon Sky Gadern 20 Lê
Thánh Tôn có mirin ủ tại Nhật (Family Mart hên xui, lúc
có lúc không). Có loại khá tốt, chỉ thêm đường và cồn trong quá trình ủ chứ không bỏ đường chiết xuất từ bắp hay chất bảo quản. Chai hơi đắt chút, 600ml chừng 180 đến 200 ngàn. Tiệm cũng có nhiều loại mirin lắm, nhưng là loại rẻ tiền không tốt bằng, nên mua đúng cái chai
này, của hiệu Takara:
Đã chụp hình thành phần nguyên liệu đề bằng tiếng Nhật in trên bao bì (chứ tiếng Việt dịch hơi kỳ cục, mỗi đợt một kiểu, cứ như thể người dán tem dịch không ngó xem họ dán tem gì lên hiệu nào), gửi cho bà chị bên Nhật nhờ đọc dùm. Kết quả từ tiếng Nhật là: gạo quốc sản, nếp quốc sản (tức trồng tại Nhật), men koji, cồn, và đường. Không có chất nào khác nữa.
Nhưng lưu ý luôn là hiện nay Akuruhi với Family Mart đang bán Takara
mirin loại sản xuất ở Nhật. Takara còn loại sản xuất ở Mỹ và các nước khác, thành phần của mirin này sẽ có đường hóa chất chiết xuất từ bắp. Không biết mai sau tiệm có chuyển từ nhập mirin của Nhật thành mirin của Mỹ không, bạn nào khó tính có thể xem loại chai lọ, bao bì có gì thay đổi mỗi khi mua.
Loại mirin xịn, chỉ ủ bằng men và gạo thì tìm chưa thấy, ai biết xin bổ sung địa chỉ.
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét