Ẩm thực Nhật (phần 14): Soba, ngồi mát ăn mẹt tre
Pha Lê
Mấy hôm đụng trời nóng phát điên, nghe người nhà nói câu này độ
chục
lần
“Thèm mì soba lạnh quá”.
Đang nóng thì đúng là thèm mì lạnh thật. Mà mì soba thân thương còn gắn liền với một sự nghèo khá là Nhựt Bổn.
Nom hoành tráng thế này mà nghèo gì nhỉ? Hình từ đây
https://r.gnavi.co.jp/g422800/
Nghèo ở đây không hẳn là nghèo tiền, mà là nghèo… đất. Xúi quẩy
thế
nào mấy
chị lấy
chồng
Nhật
tôi quen toàn có gốc nông dân, thời nhỏ chuyên phụ giúp bố mẹ làm vườn, coi ruộng. Mỗi lần về Việt Nam chơi, hỏi han về xứ mặt trời mọc là chị nào cũng nói một câu y chang: đất Nhật xấu lắm, xấu hơn mình nhiều.
Hỏi cụ thể xấu là xấu thế nào, các chị bảo nhìn là biết ngay đất nông nghiệp của Nhật không màu mỡ như đất mình, trồng gì cũng khó hơn, cực hơn, cần công chăm bón hơn. Tuy nhiên người Nhật biết giữ đất, siêng bồi bổ đất và không phun xịt bậy
bạ.
Một
chị
còn bảo
lúc đi làm ở một nông trang Nhật, gia đình nông dân tại đó còn tịch
thu hết
sữa
tắm,
dầu
gội
đầu
chị
đem theo và phát cho dầu gội… hữu cơ bắt xài. Họ bảo vì nước ở nông trại rất sạch, nếu chị dùng dầu tắm hóa chất mà rủi hóa chất ấy thải ra lẫn vào nước ngầm, rồi làm hư nguồn nước sạch họ dùng tưới cây thì không được. Kể
xong ai cũng lắc đầu bảo rằng nếu người Việt mình biết giữ đất hơn nữa thì chất lượng cũng như số lượng sản phẩm nông nghiệp của mình có thể còn hơn Nhật nhiều. Đất như thế mà Nhật vẫn trồng ra gạo, ra lúa mì ngon quá chừng.
Udon – loại mì nổi tiếng của Nhật – làm từ bột mì, khi nhồi nếu muốn có thể dùng chân.
Udon ăn nóng lạnh
đều được. Hình từ đây
Dù vậy, bản chất của đất nghèo không dễ thay đổi một sớm một chiều, nên kêu nông dân xứ anh đào trồng
gạo
“cao sản”
trên diện
rộng
hơi
bị
khó. Vì thế xuyên suốt lịch sử làm nông thì ngoài lúa nước ra, Nhật
vô cùng chuộng một loại cây ngũ cốc khác nữa: kiều mạch (tiếng Tây kêu bằng tên buckwheat). Đặc điểm
của
kiều
mạch
là mọc
được
trên đất
cằn
cỗi,
đất
nghèo dinh dưỡng, thậm chí nó còn chịu được đất có độ pH thấp. Các ghi chép đề rằng
kiều
mạch
xuất
hiện ở
Nhật
vào khoảng
3500 hoặc
5000 năm trước Công Nguyên. Vào năm 839, giới cầm
quyền
đã khuyên nhủ nông dân nên trồng kiều mạch vào tháng 8 và thu hoạch vào tháng 10, cũng như đề
cao đặc
điểm
không kén chọn đất của kiều mạch.
Ngoài Nhật,
các nước
có khí hậu
và địa
hình không thuận
lợi lắm cũng chuộng kiều mạch. Trong ảnh là cánh đồng kiều mạch ở Nepal. Nước Nga cũng là một trong những nước mê kiều mạch. Hình từ flickr
Do dễ tính nên kiều mạch trở nên phổ biến ở những vùng sông núi gập ghềnh
khó canh tác. Vì kiều mạch hơi… khó nhai, người Nhật tìm cách xử lý để biến loại ngũ cốc này thành thứ ăn được (thậm chí ăn ngon) và mì soba làm từ kiều
mạch
chào đời.
Đến
tận
ngày nay, những vùng lắm núi như Nagano hoặc đảo Shikoku luôn nổi tiếng là vùng có truyền thống
làm soba lâu đời với các món mì soba cực ngon.
Ban đầu soba là loại mì làm hoàn toàn bằng kiều
mạch,
nó hơi
bị mỏng
manh nên người Nhật không tài nào luộc chín soba được
mà phải
đem hấp
trong xửng
tre. Xửng
tre truyền
thống
của
Nhật
có hình vuông, xếp chồng lên nhau được và dân mặt trời mọc gọi chúng là “xửng seiro”. Bởi vậy mà tên cũ của mì soba chính là “seiro soba”. Về sau, người
Nhật
bắt
đầu
thí nghiệm,
họ
trộn
một
ít bột
mì vào bột
kiều
mạch
và phát hiện ra rằng làm như thế mì sẽ dai, cứng cáp, cắn đã răng, tuyệt nhất là soba này có thể đem luộc
dễ
dàng. Từ đấy
toàn soba của Nhật là loại có pha chút xíu bột mì.
Xửng
hấp seiro. Hình từ NTS
Nếu tính riêng sợi soba, nó là một thứ thuần chay hết cỡ. Trái với mì Ý và một số loại mì Tàu có trứng trong thành phần, soba chỉ gồm
bột
kiều
mạch
trộn
bột
mì pha với
nước.
Nhồi
tất
cả
thành khối
bột
rồi
dùng cây cán đi cán lại nhiều lần cho bột mỏng đều và dai. Những nhà có truyền thống làm soba cũng như tự
hào về
truyền
thống
này luôn có thợ nhồi bột và cán mì bằng tay chứ nhất quyết không dùng máy. Ban đầu bột
mới
cán sẽ
nom hơi
méo méo (do khối
bột
vừa
nặn
xong sẽ
có hình tròn mà), nhưng vào tay thợ
giỏi
là loáng cái hình méo sẽ biến thành hình chữ nhật vuông vức với các cạnh đều như cán máy.
Cán soba cho thật
mỏng và đều vuông vức. Hình từ Tatseasia
Bột soba cán đều xong rồi thường khá to, thợ làm mì sẽ gấp nó lại cho vừa tay và bắt đầu cắt. Và màn cắt còn kinh dị hơn màn cán do cơ sở làm soba truyền thống cũng ngại dùng máy mà chỉ chịu người cắt. Người mà cắt thì khôn hồn cắt đều tăm tắp chứ mà vụng cắt ra sợi to sợi nhỏ thì xin mời anh đi rửa chén.
Soba gấp lại, chờ cắt. Hình từ Serious Eats
Cắt soba bằng tay. Hình từ Tatseasia
Cắt
phải
thật
đều. Hình từ trang này
Người Nhật còn có quan niệm rằng liên tục làm các động tác đều đều giống nhau, đến khi mình làm không cần suy nghĩ gì mà kết
quả vẫn
hoàn hảo
chính là một cách… thiền. Do đó ai đã nhận nghề
làm soba là sẽ luyện các kỹ năng cán, cắt đều đặn y như đi tu, và làm mãi không biết chán.
Nghe có vẻ hay, nhưng soba chỉ thuần chay được tới đây là chấm dứt. Như đã phàn nàn trong bài về ẩm thực chay shoujin ryouri, ở
Nhật
ăn thuần
chay hơi
bị mệt
do đâu cũng đụng cá. Soba chẳng phải ngoại lệ gì. Bản thân mì soba rất thuần chay và giới ăn chay vô cùng mê. Tuy nhiên soba rất
hay cặp
kè với dashi. Món
Nhật
khác nhau tùy theo vùng, nhưng nhìn chung soba nóng sẽ có nước dùng làm từ nước dashi pha xíu muối, nước
tương,
và có thể
có mirin.
Ai ngại
cá có thể nấu
dashi từ
rong biển
thôi, sau đó thêm nhiều muối, nước tương hoặc mirin đặng bù vào. Soba nóng được cái nấu
khá nhanh nếu có sẵn mì, do nước dùng dashi nấu rất nhanh, xong khoản dashi là chỉ cần
pha pha nêm nêm chứ không cần phải canh nồi xương hầm, 8 tiếng nữa.
Soba nóng vì thế cũng nhẹ nhàng so với mấy thứ “nặng xương” khác (dù một
số
người
không quen có thể kêu là món mì nước nấu kiểu gì mà hơi bị nhạt nhẽo).
Soba có nấm, chả cá thường và chả cá nướng. Soba nóng truyền thống thường là mì có chả cá, rong biển, hoặc đậu phụ ky chiên. Hình từ Kyoto
fumiya
Soba hiện đại hơn một chút thường sẽ có chú tôm chiên đi
kèm chả
cá hoặc
cải bó xôi. Hình từ Kyoto
fumiya
Thích toàn rau thì thay cho tôm cá có thể cho nấm, cải, rong biển, đậu phụ. Theo ý kiến riêng, soba vốn mỏng manh thanh đạm, nước dùng cũng nhẹ nhàng nên dù là rau
cũng ráng hạn
chế,
đừng cho tùm lum hổ lốn quá. Mấy bạn – nhất là mấy bạn Tây – rất hay khuyến mãi thêm cho soba
nóng nào là cà-rốt
bào nào là bông cải
xanh rồi
cả bắp. Hình từ trang này
Soba nóng dùng cho mùa thở ra khói, còn lúc trời
đổ lửa
là soba lạnh lên ngôi. Ăn soba lạnh y như một
hoạt
động
quen thuộc
vào mùa hè mà trẻ con luôn nhớ cũng như luôn xuất
hiện
trong truyện tranh, hoạt hình Nhật. Món này chỉ cần luộc mì xong đem ngâm đá, rồi đổ
mì lên mẹt
tre chờ
ráo. Do mẹt tre trong tiếng Nhật là zaru, soba lạnh chết
tên “zaru soba”. Theo truyền thống, người Nhật gắp soba thẳng từ mẹt để ăn luôn, không cần đĩa chi cho cầu
kỳ.
Ngày nay vẫn còn nhà hàng mời khách ăn soba trên mẹt “cho chất”,
còn nơi
sang trọng
sẽ
lót một
miếng
nan tre trong hộp sơn mài đẹp
hoặc
đĩa gốm
và bỏ
mì vô. Nước
chấm
soba thường
là nước
dashi (nấu
với
nhiều
cá bào, xong để trong ngăn mát cho lạnh) pha với
muối,
nước
tương,
hành lá, có thể cho thêm mirin, củ cải
trắng
bào nhuyễn,
gừng
bào nhuyễn,
vài nơi
còn để xíu trứng cút sống hay wasabi đặng ai thích pha trứng và wasabi vô nước
chấm
thì pha. Soba lạnh bình dân thường dùng kèm với rau củ ngâm chua, rong biển giòn, hành baro. Muốn
bữa
ăn đầy
đủ hơn
xíu, dọn soba kèm một phần tempura gồm tôm và rau chiên.
Mì soba trên mẹt zaru, mì lạnh chấm nước dashi pha tương lạnh, ăn cực mát. Hình từ Buffalo Trip
Soba lạnh, nước chấm có thể pha thêm hành, wasabi,
củ cải bào nhuyễn, thậm chí cả trứng cút sống. Hình từ
đây
Soba dùng kèm phần tempura rau và tôm
chiên. Hình từ trang
này
Lúc trời nóng chỉ mong có mì lạnh thôi, không mong gì hơn.
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét