Xã hội Hàn Quốc (bài 9): Nỗi buồn được giải quyết ra sao?
Đặng
Thái
Lời
mở đầu:
Điều
gì làm khiến
bạn nhanh chóng nhận ra rằng mình vừa đặt chân xuống một nước phát triển? Với mình, thứ hiển hiện rõ nhất chính là sự sạch sẽ. Hàn Quốc là một đất nước sạch như lau như li. Trong bài
này
chúng
ta cùng
xem qua vấn
đề vệ sinh và môi trường ở Hàn Quốc cũng như một vài sự đối chiếu khác.
Không một
ai từng đến
thăm Hàn Quốc và Nhật Bản
mà không phải ngạc nhiên trước sự sạch
sẽ trên phạm vi cả nước
của hai quốc gia này. Theo như lời
bọn Tây: “Dân Nhật, Hàn sạch sẽ
đến mức
bệnh hoạn”,
nhiều người
sinh ra và lớn lên ở những
nước phương Tây giàu có và văn minh
nhưng vẫn
luôn phải gật
gù trước những góc phố, ngõ ngách sạch bong, đặc biệt
phải thán phục hệ
thống nhà vệ sinh công cộng. Bước
xuống đến
sân bay, quá nửa số hành khách đều muốn
tìm nhà vệ sinh để giải
quyết nỗi
buồn. Ấn
tượng về một
đất nước
của nhiều
người thường bắt đầu
từ cái nhà vệ sinh và trải nghiệm này song hành cùng họ trong suốt cả
chuyến đi, đến tận
khi ra khỏi cửa khẩu.
Người Việt Nam thường cho rằng việc tiểu tiện là vấn đề tế nhị, nói ra thì mất lịch sự nhưng chính suy nghĩ đó và cách chúng ta đối xử với nhà vệ sinh chỉ khiến cho chúng ta trở thành một trong những dân tộc kém văn minh nhất mà thôi. Người Hàn Quốc thì nghĩ khác, họ biết rằng đó là nhu cầu quá cơ bản của con người giống như cơm ăn nước uống, vì vậy họ cực kỳ quan tâm đến vấn đề nhà vệ sinh. Trải nghiệm của mình về nhà vệ sinh ở Hàn Quốc có thể nói là tuyệt vời. (Không gì thoải mái bằng *a **i kịp thời mà).
Ảnh chụp tại Nhà vệ sinh của Bảo tàng Quốc gia Hàn Quốc. Nhà vệ sinh này đoạt giải “Nhà xí tốt nhất Seoul” chứng tỏ đã diễn ra một cuộc thi giữa các nhà vệ sinh công cộng trên phạm vi cả Seoul.
Nước
ta có một vấn
đề nan giải ở
phạm vi toàn quốc, nhưng
đặc
biệt nghiêm trọng ở
đô thị, đấy
là bệnh “đái đường”. Thói quen xấu xí này có thể đổ
tại phong tục lâu đời, nhưng
sự tiếp
xúc với văn minh phương Tây lẽ nào không làm chúng ta thay đổi? Hai nền văn hóa phương Tây rất có ảnh
hưởng ở Việt
Nam là Pháp và Nga. 70 năm cai trị
của người
Pháp đã thay đổi được gì? Bà mẹ đẻ
ra chú rể tôi, sinh ra và lớn lên ở phố
Henri Rivière, giờ
là phố Ngô Quyền, vẫn
hay ngồi nhớ
tiếc những
ngày xưa yêu dấu:
“Ngày xưa, lúc còn Tây ấy
mà, phố xá sạch
sẽ lắm
cơ, nhà nào mà vứt
rác Tây nó đến dán giấy phạt
trước cửa nhà”. Tiếc thay, lớp hậu
sinh chúng cháu không có cơ
may được
chứng kiến
những cảnh
tượng đẹp đẽ
ấy mà chỉ nhìn thấy một
Hà Nội bẩn
thỉu và luộm thuộm.
Hà Nội
rất quyến
rũ, rất thơ
mộng, làm xiêu lòng biết bao văn nhân nghệ sĩ, chỉ cần
đi dạo bước
phố phường
bạn cũng cảm nhận
được điều ấy.
Nhưng cứ
mỗi khi mình bắt đầu
cảm thấy
“tức bụng”,
cho đến khi sắp ra quần mà vẫn không tìm được cái chỗ giải
quyết thì tình yêu Hà Nội ấy
bỗng tan theo gió heo may. Ba mươi sáu phố phường
không có nổi ba phẩy sáu cái nhà vệ sinh công cộng,
chưa kể
đến những
vỉa hè ngập rác, cống rãnh bốc mùi, tất cả
sông hồ trong phố đều
ô nhiễm … Hà Nội giống
như một
cô gái xinh đẹp, yêu kiều mới
nhìn đã muốn yêu ngay nhưng rồi
chợt phát hiện ra cô ấy bị
hôi nách và thối chân, lại “tiểu
đường” nên đành chọn phương
án ngồi ngắm
từ xa mà không thể yêu nổi là vì thế.
Thế
nhưng sau khi được
nhìn thấy một
Paris hoa lệ với những
con phố bốc
mùi khai nồng nặc và những vỉa
hè đầy phân chó thì cũng hiểu được
phần nào cái di sản của
người Pháp để lại
ở ta. Dù có cố gắng
biện minh đến đâu, thì những người
đi nhiều ắt
hẳn phải
thừa nhận
cái bẩn bựa
của người
Pháp nói riêng và dân Nam Âu nói chung. Người
Bắc Âu (bao gồm cả
Anh và Đức) rõ ràng vệ sinh hơn rất
nhiều. Họ
không cần khoe khoang mà tự chúng ta nhận thấy
những thành phố sạch
sẽ nhất
thế giới,
một là từ Thụy
Sĩ trở ngược
lên, hai là những thuộc địa
của người
Anh khi trước (trừ Ấn Độ).
Người
Anh có chuyện vui về mấy
nước Nam Âu thế này: Portugese là người Bồ Đào Nha, Italian là người Ý, Greek là người Hy Lạp và Spainish là người Tây Ban Nha, bốn chữ
cái đầu ghép lại thành chữ PIGS. Khổ nỗi
sạch như
dân bắc Âu thì ẩm thực
lại không ra gì, có bao giờ được
thấy nhà hàng Hà Lan với nhà hàng Na Uy, còn nhà hàng
Pháp, Ý với Hy Lạp thì đâu đâu cũng có. Có khi cứ phải
bẩn bẩn
nấu mới
ngon, các hàng quán vỉa
hè ở ta cũng cứ vin mãi vào cái cớ ấy.
Người Bỉ có câu: “Nhà vệ sinh sạch thì bếp mới
sạch”. Mình rất tin vào câu này, nên nhiều khi đi ăn, thấy cái toilet sạch, ăn lại… ngon miệng hơn.
Sau khi Pháp rút, Mỹ chạy thì chúng ta lại được gặp người Nga.“Nga lợn” là cụm từ mà các Việt kiều Liên Xô dùng nhiều thứ hai sau “Nga ngố”. Thế nên cũng không có gì nhiều cần phải bàn cãi nữa…
Ngó nghiêng vào nhà bếp của hàng cháo gà ăn ở bài trước. Được cái hàng quán nào bên Hàn Quốc cũng có toilet sạch sẽ nên cũng tin tưởng hơn vào vệ sinh an toàn thực phẩm. Trong bếp họ dùng toàn đồ inox, trông rất yên tâm, không mất cảm tình như ở ta chuyên dùng rổ rá chậu lọ nhựa. Gà được chất đống trong một chậu inox to, không bị vứt trên sàn nhà là được rồi.
Không biết
có phải do nước mình thiếu nhà vệ sinh hay không nhưng chỉ
biết thói quen đái bậy nó theo dân ta ra tận nước
ngoài. Ông chú trong đoàn, làm ở
nhà văn hóa quận, bức bách quá bèn chui vào bụi cỏ
ven đường, đang kéo khóa quần thì đột nhiên giật mình nhìn thấy… không phải cảnh
sát, không phải camera, càng
không phải mấy
em gái xấu hổ
che mặt, mắt
ti hí nhìn qua kẽ
tay, mà là cái biển
có mũi tên chỉ hướng nhà vệ sinh cách đấy mấy
bước chân. Gần như
không thể tè bậy
được ở Hàn Quốc, đơn
giản vì nhà vệ sinh có mặt ở
khắp mọi
nơi, nhiều hơn
cả số
cửa hàng Lotteria với McDonald’s cộng lại,
có nhà vệ sinh đấy tội
gì không vào, đứng
ngoài cho lạnh.
Hàn Quốc dùng tiếng Anh Mỹ nên hay viết Restroom chứ không dùng Toilet. Mà đúng là Restroom theo nghĩa đen “phòng nghỉ ngơi thư giãn” của nó thật. Nhà vệ sinh công cộng ở Hàn Quốc luôn luôn sạch, sáng sủa và không hôi mà thơm. Nhiều nhà vệ sinh được thiết kế, theo mình, có thể xếp vào hàng tác phẩm nghệ thuật. Tác giả lại có cái thú vui tao nhã là đam mê thiết kế nhà vệ sinh nên đi Hàn Quốc chuyến này quả như gặp hội Long Vân.
Nhà vệ sinh trên tầng cao nhất tòa nhà 63 chọc trời ở Seoul. Lá phong dán trên tường là tác phẩm của nghệ sĩ nổi tiếng hẳn hoi. Có bác nghệ nào nhà ta chịu chơi để tác phẩm của mình trong toilet không?
Nhà vệ sinh trên đỉnh tòa tháp N’Seoul, mấy anh em hỉ hả vì đã được “xả nước” trên điểm cao nhất đất Seoul.
Nhà vệ
sinh ở Bảo
tàng phía trên được
xếp hạng
tốt nhất
không chỉ vì nó có đầy đủ
tiện nghi, trang bị cho người khuyết tật
mà vì người thiết kế
còn quan tâm đến trẻ em. Trẻ con lùn thì làm sao với được
đến những
cái tiểu đứng
của người
lớn nên mọi thứ,
bao gồm cả
vòi nước họ đều
làm một cái thấp hơn.
Ở nhiều
nơi khác, luôn luôn có một
cái bục gỗ
trong nhà vệ sinh để trẻ
con tự bắc
lên đứng và tự xử
lý được không cần bố
mẹ. Nhà xí của các trường học công lậpở
Việt Nam luôn là nỗi ám ảnh
kinh hoàng với nhiều thế
hệ học
sinh và vẫn còn tiếp diễn.
Ờ Hàn Quốc, nhà vệ sinh trường công rất sạch.
Có một số
trường thì sợ học
sinh nghịch làm bẩn giấy
vệ sinh nên mỗi lớp
có một cuộn,
đứa nào đi thì mới xé, mà có lấy giấy
đi vệ sinh thì cũng không phải giấu
giấu giếm
giếm như
ở Việt
Nam, vì không ai trêu chuyện
ấy cả.
Người Hàn Quốc luôn luôn có giấy vệ
sinh trong hành lý tư
trang để đề
phòng mọi trường
hợp, nhất
là trong túi xách của
phụ nữ.
Không chỉ sạch sẽ, thiết kế đẹp, nhà vệ sinh ở Hàn Quốc còn áp dụng rất nhiều công nghệ cao. Dễ thấy nhất là xí bệt rửa, sấy tự động. Phát minh này của người Nhật được Hàn Quốc hưởng ứng nhiệt liệt và tìm cách chế tạo ngay lập tức. Ở Hàn Quốc thì bệt tự động này không nhiều như ở Nhật (toilet của quán rượu trong ngõ ở Tokyo cũng có) nhưng ở những nơi lịch sự hầu như đều được lắp đặt loại này. Rất nhiều người Trung Quốc (và cả người Việt Nam) đi Nhật, đi Hàn đều vác theo một cái bệ này về. Loại bệ có nút bấm thì mình đã từng thấy ở Việt Nam, nhưng còn có vô vàn loại khác nữa.
Nhiều nhà vệ sinh công cộng đã áp dụng loại vòi mở bằng cách ấn đầu gối này để giảm thiếu tối đa sự mất vệ sinh ở núm xoay vòi nước do tay nhiều người khác nhau cầm vào.
Người Hàn Quốc rất thích nói chuyện hài về việc đi ị, không ngại ngùng hay thấy kinh tởm như người Việt. Ở quảng trường Quang Hóa Môn có tượng vua Thế Tông. Ông là người phát minh ra chữ viết Hangul (kiểu chữ dưới bệ tượng) để ký âm tiếng Triều Tiên dùng phổ biến cho toàn dân, thay thế cho chữ Hán rắc rối khó học, mà ngày nay Triều Tiên với Hàn Quốc vẫn đang dùng. Bác Phạm Huy Thông có lần hỏi, nhưng em không biết tiếng Hàn, hiểu biết cũng có hạn nên không dám bàn nhiều, đành cáo lỗi với bác vậy. Tuy nhiên, có một chuyện em biết, đấy là chữ Hangul tiện lợi, khoa học, dễ hiểu thì rõ rồi nhưng hiện nay vẫn không ai hiểu vì sao từ thế kỷ 15, nhà vua lại nghĩ được ra những kí tự vuông tròn kì lạ như thế. Người Hàn Quốc thì vẫn đồn rằng: nhà vua nghĩ ra bảng chữ cái này lúc đang đi đại tiện, ngồi xổm, nhìn lên cửa số thấy những chấn song mà nảy ra ý tưởng vĩ đại này!
Tượng vua Thế Tông ở quảng trường Quang Hóa Môn
Người Hàn Quốc sạch sẽ từ xưa chứ không phải mới đây. Nhà truyền thống của họ có nhà xí xây tách biệt khỏi gian chính, không giống như các cụ nhà ta có cái phát minh khủng khiếp tên là cầu tõm. Có truyền thống coi trọng việc đi vệ sinh là tốt, tuy nhiên để được một Hàn Quốc văn minh như hôm nay còn cần rất nhiều sự nỗ lực của chính quyền. Một công chức của chính phủ Hàn Quốc dành cả cuộc đời cho công cuộc nâng cấp nhà vệ sinh ở Hàn Quốc là ông Sim Jea Duck, đến nỗi người ta gọi ông là Mr. Toilet. Ông là người sáng lập Hiệp hội nhà vệ sinh quốc tế (World Toilet Association). Hiệp hội này do Hàn Quốc tài trợ tiền, nhằm giúp đỡ các quốc gia còn thiếu trầm trọng nhà vệ sinh đạt tiêu chuẩn như Việt Nam và một số nước châu Phi.
Nếu ai đến Suwon thì nên ghé qua bảo tàng – công viên hình bồn cầu này. Nó là tên là Mr. Toilet House, được xây để tôn vinh ông Sim Jae Duck – thị trưởng thành phố Suwon, người đi tiên phong trong công cuộc hiện đại hóa nhà vệ sinh và văn hóa đi vệ sinh của người Hàn. Các bạn cứ search Google sẽ thấy rất nhiều hình ảnh thú vị về công viên duy nhất trên thế giới có chủ đề về… phân này.
*
Sạch sẽ là biểu hiện của giàu có. Không phải nói đâu xa, người hàng xóm của chúng ta là Trung Quốc đã thay da đổi thịt về vấn để vệ sinh ở cả thành thị và nông thôn. Không thể phủ nhận sự sạch sẽ của các đô thị Trung Quốc đặc biệt là ở miền Nam: “Trên có thiên đàng, dưới có Tô, Hàng”. Dĩ nhiên là Trung Quốc vẫn đang gặp những vấn đề môi trường nghiêm trọng, trong đó có ô nhiễm không khí. Khói bụi không chỉ bức tử các thành phố công nghiệp nặng miền Bắc Trung Quốc mà nó còn bay sang cả Hàn Quốc mỗi độ xuân về
Hai người ngồi bên bờ sông Hán trong điều kiện không khí bụi mù mịt. Hằng năm cát ở các sa mạc trên đất Trung Quốc và Mông Cổ bị bão cát khuấy lên, theo gió bay sang bán đảo Triều Tiên và Nhật Bản. Hiện tượng tự nhiên này đã diễn ra suốt hàng nghìn năm, cho đến khi không khí ô nhiễm, ở các thành phố mới bùng nổ công nghiệp của Trung Quốc, hòa cũng cát tạo thành một thứ chất độc khủng khiếp. Rải rác nhiều lần trong năm, những khói độc này cũng theo làn gió bay đi khắp trời Hàn Quốc. Ảnh:Ed Jones/AFP/Getty Images
Vì vậy
cây xanh càng trở
thành một yếu
tố quan trọng bức
thiết để
đảm bảo
môi trường sống lành mạnh cho người dân Hàn Quốc. Ta cùng tiếp tục
tìm hiểu ở
bài sau nhé!
*
_______________
Nguồn:
soi.today








Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét