Đặc biệt thị Seoul (bài 1): Thối quá nhưng mà chặt hay không chặt?
Đặng
Thái
Lời mở đầu: Seoul là thủ đô và thành phố lớn nhất của Đại Hàn Dân Quốc. Seoul là một trong tám “Đặc biệt thị” hay thành phố đặc biệt – phân cấp hành chính cao nhất của Hàn Quốc. Tuy nhiên nơi đây nổi bật hơn cả vì nó là trung tâm của mọi mặt đời sống xã hội, từ chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục cho đến tôn giáo, khoa học, thể thao, tệ nạn, tội phạm hay cơ sở hạ tầng. Vùng thủ đô Seoul là khu vực đô thị lớn thứ hai thế giới (sau Tokyo) với dân số lên đến hơn 25 triệu người, tức là một nửa dân Hàn Quốc sống ở đây. Chúng ta cùng tìm hiểu siêu đô thị này qua một vài khía cạnh rất nhỏ vì để nói hết về nó là không thể. Tiếp theo chủ đề bài trước, bài này sẽ dành để nói về môi trường đô thị Seoul, nơi chúng ta sẽ rút được ra rất nhiều bài học.
Những chậu hoa xinh xinh nặng hàng tạ này được đặt khắp các góc phố, bất kể trung tâm hay ngoại ô. Không thấy có ai hái lộc hay bẻ trộm cả. Chăm sóc một số lượng lớn chậu hoa như vậy hẳn là rất công phu.
Cây xanh luôn luôn đóng vai trò thiết yếu với môi trường sống ở đô thị, đặc biệt là một đại đô thị với mật độ dân số cao nhất thế giới như Seoul. Không chỉ đảm bảo chất lượng không khí, cây xanh còn tạo cảnh quan và thẩm mỹ cho thành phố. Hàn Quốc là một nước ôn đới Bắc bán cầu nên mùa thu thì lá rụng, mùa đông cây không lá, nhưng khí hậu thì khắc nghiệt hơn nhiều nơi khác: mùa hè nóng ẩm oi bức còn mùa đông tuyết phủ trắng xóa. Những năm 1970, 80 Hàn Quốc còn rất nghèo nên chỉ ưu tiên trồng những cây gì dẻo dai, không chăm vẫn sống, chịu được khói bụi thời công nghiệp hóa, vì vậy mà chọn liễu, bạch dương và pháp đồng. Cuối những năm 1980, đầu thập niên 1990, Hàn Quốc chính thức trở thành một nước công nghiệp mới nên cây trồng ở thủ đô bắt đầu được quan tâm.Cây bạch quả (Gingko) chính thức được trồng hàng loạt tại Seoul để chuẩn bị cho Đại hội thể thao châu Á 1986.
Những hàng bạch quả vàng rực lá mùa thu cùng thảm lá rụng không ai quét tạo ra những khung cảnh nên thơ, lãng mạn như… phim Hàn Quốc. Khắp Seoul mùa thu sẽ thấy khách du lịch, các đôi nhân tình, các chú rể xách váy cho các cô dâu nháo nhác chạy đua với thời gian để chụp lại những tấm hình kỷ niệm. Lá bạch quả mùa thu có màu vàng tươi rất đẹp và độc. (Ảnh từ trang này)
Mặc
dù mục đích trồng để
tạo cảnh
quan nhưng không phải
vì thế mà chính quyền Hàn Quốc không tính kiểu ăn chắc mặc
bền. Cây bạch quả
là một trong số những
loài cây cổ đại cuối
cùng còn tồn tại trên Trái Đất, nói cách khác mỗi cây bạch quả
là một hóa thạch sống.
Những mẫu
hóa thạch của
lá bạch quả
170 triệu năm về trước
vẫn giống
y hệt lá cây ngày nay. Loài cây này có
thể sống
đến hơn
hai nghìn năm trăm năm, một số
cây tại Trung Quốc hiện
đã hơn một
nghìn tuổi và vẫn tiếp
tục sinh trưởng. Sức sống
bất diệt
của loài cây này được cả thế
giới biết
đến sau vụ thả
bom nguyên tử ở Hiroshima. Sáu cây bạch quả
là những sinh vật duy nhất còn sống sót trong bán kính 2 cây số từ
tâm điểm bom nổ, mặc
dù bị cháy xém, những cây này vẫn sống
đến hôm nay.
Ảnh chụp trước
cửa khách sạn: lá của cây bạch quả
có hình dáng độc nhất vô nhị là hình rẻ quạt.
Bất kì nơi đâu cũng có thể
thấy loài cây này vì 40% số cây trồng trên các con đường ở Seoul là cây bạch quả.
Bom nguyên tử còn chịu được
nên khói bụi, sâu bệnh, sương
muối, băng tuyết không khiến cây hề hấn
gì.
Đặc
biệt hơn
với người
Hàn Quốc, cây bạch quả
tượng trưng cho đạo
Nho, nên nó càng được
khuyến khích trồng thật
nhiều. Loài cây này được mang về từ
Trung Quốc – nơi
bắt nguồn
của Khổng
giáo – nên giới nho sĩ Hàn Quốc coi nó như biểu
tượng của đạo
học. Hai cây bạch quả
trong sân của Thành Quân
Quán (tức là Thái Học của
nhà Triều Tiên giống như
Văn miếu – Quốc Tử
Giám ở Hà Nội)
trồng năm 1519, đến nay là suýt soát năm trăm năm, đã
được xếp hạng
là cây di sản Hàn Quốc. Tương
truyền rằng
các bậc trí giả Triều
Tiên thường dạy học
trò dưới tán cây này, cộng với
sự kiên cường bền bỉ
nên nó tượng trưng cho người quân tử Triều
Tiên; tương tự như
nước ta coi cây thông, cây
trúc là biểu tượng của Thánh nhân quân tử vậy.
Các cây bạch quả trong Thành Quân Quán chỉ toàn cây đực mà không có cây cái vì môn sinh
thời phong kiến chỉ
tuyền nam giới mà thôi. Tuồng hay bắt đầu
từ chi tiết này. Nghĩa là cây bạch quả
cũng có giống cái, giống đực
như đu đủ
nhà mình.
Cây đực
thì chỉ có hoa, còn cây cái thì cho ra quả. Quả
của cây này là một vị
thuốc trong Đông Y được cả khoa học phương
Tây công nhận.Nhiều
loại thực
phẩm chức
năng ở Tây chiết xuất
từ bạch
quả (Ginkgo biloba). Người ta cho rằng nó tăng cường tuần hoàn máu não dẫn đến
giảm thiểu
nguy cơ bị
Alzheimer (mình sợ
nhất về
già mắc bệnh
này: ăn rồi lại bảo
chúng mày chưa cho tao ăn!). Thế nhưng
khi bóc vỏ bạch
quả tươi
ra thì lại có một mùi kinh dị xộc
lên, giống như
mùi bãi nôn hoặc trứng
thối vậy.
Và thảm họa
dành cho Công ty môi trường
đô thị Seoul bắt đầu.
Quả
lẫn với
lá úa rơi đầy
trên đường phố Seoul. Nếu ai lỡ chân dẫm lên thì mùi thối sẽ
ám theo cả ngày, những người
lái taxi thường kêu trời kêu đất mỗi
mùa bạch quả
rụng, vì khách đi rồi vẫn
để lại
mùi hương nồng nặc
trên xe. Không dẵm
lên thì tự nó mục ra cũng bốc mùi khủng khiếp. Nhiều người
Việt Nam đi Hàn về, cứ
thắc mắc
mãi, mùa thu lá vàng đẹp
thể mà đi đâu Seoul cũng thoang thoảng một
mùi gì, chắc là mùi… kim
chi!
Người
tính không bằng trời tính, vì tuổi đời
tính bằng hàng nghìn năm nên cây bạch quả
phải mất
đến 15 năm mới ra quả. Vào khoảng giữa
thập niên 2000, Seoul bắt đầu
hứng chịu
hậu quả
của việc
trồng tràn lan loài cây này. Mật độ
dày đặc của
cây bạch quả
tạo ra mùi thối “đinh tai nhức óc” giống như
hoa sữa nhà mình. Chỉ ngồi
trong xe đợi đèn đỏ cũng hít đủ nữa
là sống cạnh.
Người dân phản đối
chính quyền và bắt đầu
kiến nghị
chặt bỏ
hết những
cây cái, con số rơi vào khoảng…
31.200 cây! “Bỏ thì thương, vương thì tội” người
làm quan phải làm sao? Các
phe phái bắt đầu nổ
ra tranh cãi kịch liệt: chặt
hay không chặt?
Trước
hết là cuộc chiến
giữa hai bên: dân nói chặt, chính quyền nói không. Hội đồng
thành phố Seoul nói rằng mùi thế không phải vấn
đề gì, chặt đi thì phí công chăm bón bao năm,
mất hết
bóng mát, phá hỏng
cảnh quan du lịch mùa thu. Dân nói không chặt thì đánh đi chỗ khác, thay hết bằng
cây đực, chứ
không thì thối không ngửi được.
Tiếp đến
là khẩu chiến
giữa dân với nhau:
– “Quả
toàn chất dinh dưỡng, không nhặt mà dùng, sao nỡ vứt
đi?”
– “Ông đi mà nhặt,
tôi không rảnh, mà bạch quả
ăn nhiều quá lại độc,
bổ béo gì, có ngày chết trợn
mắt”.
Thế
là đi đến thỏa
thuận, thành phố giăng lưới hình phễu dưới
gốc cây, mỗi mùa nó ra quả thì hứng, quả thu được đem cho viện dưỡng
lão chữa lú. Thế cũng không xong, vì mỗi cái lưới, cộng nhân công đi thu, cộng xăng xe chạy hết
$188/cây. Lại lôi nhau ra
bàn thảo, cuối
cùng sau bao nhiêu năm đấu
tranh giành được quyền chặt
cây, đến lúc chặt được
rồi thì lại có đứa giở
quẻ.
“Tiền
thuế của
dân, các ông thích chặt
là chặt à? Sao lúc trồng không tính, giờ lại
lấy tiền
dân ra dùng, chỉ
được cái làm quá lên.”
“Chặt
đi thì phí quá, đánh ra chỗ
nào trồng được
không?”“Tiền đánh đắt hơn
tiền chặt
bố ạ!”
“Chặt
xong thì trồng cây phong vào
cho mùa thu màu đỏ
kết hợp
màu vàng nó mới đẹp.”
“Chặt
xong thì trồng cây đực vào, vẫn giữ
nguyên màu như trước có điều không mùi”.
Ảnh chụp trên hè phố.Một
loạt cây bạch quả
đực mới
được trồng lại,
bắt đầu
ra lá. Nom lại cứ tưởng
cây mỡ hay cây vàng tâm.
Năm 2014, Seoul chặt
33 cây bạch quả
cái đầu tiên, phí tổn hết
$30.000 vị chi là 20 triệu đồng
một cây và quyết định
thay thế dần,
mỗi năm 300 cây cái bằng 300 cây đực. Nhưng
lại gặp
một vấn
đề oái oăm nữa, làm sao biết cây nào đực cây nào cái, chẳng nhẽ
đợi 15 năm? Cây 15 năm thì lại to quá, không đánh cả rễ
đi trồng được.Theo
kinh nghiệm dân gian thì
cành mà vươn lên thì là cây đực,
cành cong xuống là cây cái,
nhưng độ
chính xác chỉ 60%. Chưa kể
cái giống tai ngược này còn có trường hợp ban đầu là cây đực, về
sau lại tự
chuyển đổi
giới tính thành cây cái và ra quả. Vậy
là các nhà khoa học
Hàn Quốc phải
đầu tư
trí tuệ (và một đống
tiền nữa)
để cho ra phương pháp xác định
giới tính cây bạch quả
dựa trên AND. Cũng bõ công nghiên cứu vì không chỉ Seoul mà nhiều thành phố khác trên cả nước
cũng chịu chung cảnh ngộ
vì trót sùng bái cái cây quân tử
nửa mùa này!
Cây Pháp đồng
(Platanus orientalis) trên vỉa
hè Seoul.Lẽ ra cứ trồng
cái này lại khỏe. Thuộc họ
Ngô đồng, ít sâu bệnh, chịu đựng
tốt, mùa thu lá cũng rụng vàng. Cây pháp đồng nhiều thứ
hai ở Seoul, chiếm 25%. Lúc bé em nghe các cụ nhà ta cứ ngâm nga “Ngô đồng nhất
diệp lạc,
thiên hạ cộng
tri thu” rồi làm thơ họa
theo mà không hiểu
sao bắp ngô lại rụng
lá, lớn lên mới biết
thực ra toàn bốc phét cả, Việt
Nam làm gì có cây ngô đồng
rụng lá mùa thu, các sách thuốc cũng nhầm toe toét mới chết
dở. Sang Trung Quốc mới
thấy cây cao cả chục
mét, khi xưa có cụ nào đi sứ thì may ra được thấy tận
mắt.
Không khí ở
Seoul rất trong lành, cảm giác như bên Tây. Có lẽ
cũng bởi nhà nhà trồng cây. Trong sân khách sạn có giàn bầu do nhân viên tăng gia sản xuất.
Một
góc phố trong ngày mưa, những
mảng xanh mướt thế này không hiếm ở
Seoul. Các bạn khoai Tây thì
hơi khó tính, thường
nhận xét rằng cái xanh sạch ở
Hàn Quốc nó chỉn chu quá, cứng nhắc
quá trông phố phường cứ ra vẻ
nhân tạo hơn
là tự nhiên, ừ thì các bác ở Tây, cây mọc như
rừng, nói thế nào bọn em chả phải
chịu. Da vàng mũi tẹt mà thế này cũng là xuất sắc
lắm rồi.
Ảnh mượn
của facebook
Thông Tin Hàn Quốc
Một
hình ảnh nữa
cũng thường gặp ở
Seoul mùa hè, cây được
tưới bằng túi nhỏ giọt
như thế
này để tiết
kiệm nước
và bổ sung chất dinh dưỡng cho cây ngày khô hạn. Một
ảnh tương
tự trên trang facebook Thông Tin
Hàn Quốc
thể hiện
cách đối xử
với cây của người
Hàn, rất được
ca ngợi thời
gian vừa qua vì tính thời sự
của nó.
*
Cây xanh chưa
đủ
hạ nhiệt
cho thành phố bê tông mùa hè.
Ngoài sông Hán và thảm
cỏ hai bên bờ sông đã nhắc đến
ở bài 1 của loạt
bài trước, còn một công trình nữa rất
nổi tiếng
và ấn tượng
nếu nói về cải
tạo môi trường đô thị Seoul, đó là suối Cheonggyecheon (Thanh Khê Xuyên)
– dự án do nguyên Tổng Thống
Hàn Quốc Lee Myung Bak cho khởi công khi ông còn đương chức Thị
trưởng Seoul.
Dưới
thời Park Chung Hee dòng suối này đã bị san lấp, đổ
bê tông và còn có cả
một con đường cao tốc phía trên. Khi làm con suối này người ta phải phá bỏ đường
cao tốc và đào mặt đường
lên rồi bơm
nước vào. Con suối nhân tạo dài 11km đã tiêu tốn 900 triệu đô la.
Dự
án ngốn cả
một núi tiền này gặp phải
vô số phản
đối từ
công chúng (và đương
nhiên là biểu tình) nhưng sau khi hoàn thành nó đã đưa
tên tuổi ông Lee Myung-bak nổi như
cồn, tạo
lợi thế
mạnh mẽ
khi tranh cử Tổng Thống
vì một nửa
cử tri cả nước
ở Seoul (và đưa ông phó thị
trưởng Seoul vào tù vì tội… tham nhũng!). Người ta vẫn tranh cãi mãi về lợi
ích thu được khi làm công
trình này. Về mặt môi trường, chính quyền thành phố lý giải là nó giúp hạ nhiệt
thành phố vào mùa hè nhưng các tổ
chức môi trường thì kiên quyết nói không vìtheo họ, về
mặt khoa học nó chẳng có tác dụng gì cả (nhiệt
độ không khí mùa nóng trước và sau khi xây không
thay đổi) mà tốn quá nhiều tiền
làm.
Bây giờ
dòng suối đã trở thành một điểm
nhấn đô thị, điểm
tham quan du lịch và là nơi đi dạo,
chụp ảnh
cưới của người
dân. Hình chóp nhọn
xoắn ốc
bên phải là một tác phẩm điêu khắc. Khu vực này đồng thời
trở thành một trung tâm văn hóa và nghệ thuật,
nhiều bộ
phim được quay ở đây.
Nhiều
ý kiến khác (trong đó có mình) cho rằng mục
đích chính của dòng suối này thuộc về
phong thủy. Kết
quả thì rõ ràng là ông Lee lên làm Thổng thống
còn lý luận và giải thích thì hơi đau đầu.
Chỉ biết
rằng người
Hàn Quốc cực
kỳ tin vào phong thủy
và áp dụng triệt để
trong kiến trúc quy hoạch. Về
vấn đề
phức tạp
này, xin chào và hẹn
gặp lại
ở bài sau.
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét