Đồ uống Hàn Quốc: Su là thủy, bul là hỏa, su cộng bul bằng sul là tửu
Đặng
Thái
Lời
mở đầu:
Để
có thể
bàn hết
về một nền ẩm thực trong một vài bài viết là điều không tưởng, đặc biệt là với một dân tộc có văn hóa và lịch sử lâu đời. Đề tài ăn uống là quá rộng nên xin phép cứ tiện đâu nói đấy, thấy gì hay ghi lại, mong bạn đọc kiên nhẫn và thông cảm.
Nói đến
ẩm thực
người ta thường nghĩ ngay đến “thực”
mà quên mất là “ẩm” mới
đứng trước.
Vậy nên ta sẽ bắt
đầu đi từ việc
uống, mà cơ bản
nhất chính là nước. Sự văn minh của một
đất nước
thường được các bạn Tây đánh giá qua chất lượng
nước vặn vòi ở các thành phố lớn.
Những hướng
dẫn du lịch cho dân Tây trắng bao giờ cũng có chi tiết là nước máy (trong toa lét)
có uống ngay được không vì các bạn ấy
hay tự nhiên như ở
nhà, cứ mở
vòi ra là tu ừng ực. Nước
máy Hà Nội hay Thành phố Hồ
Chí Minh dù thơm sực nức
mùi clo tẩy trùng nhưng vẫn
bị người
ta đánh giá là “uống
nước vòi ở Việt
Nam tương đương
với chơi
cò quay Nga”.
Mình ấn
tượng với sân bay Incheon vì có rất nhiều
vòi nước đứng, bấm
nút cho xịt thành tia rồi hứng
miệng vào uống, nom như ở
Tây (mà có khi còn hơn
Tây, không phải ở
đâu sân bay cũng có vòi nước
sạch để
uống miễn
phí vì còn phải tranh thủ bán nước lọc đóng chai với giá cắt cổ).
Đương cơn khát, thấy
biển ghi rõ “nước uống được”,
chạy ngay lại làm một ngụm
cho thanh lọc cơ thể,
chưa nuốt
trôi thì mặt đã nhăn dúm dó
lại ngay lập tức.
Nước lọc trong veo mà sao sặc mùi thuốc bắc
lại còn khuyến mãi thêm mùi thuốc tê tiêm khi nhổ răng nữa. Nhè ra vội!
Người
Hàn Quốc rất
cẩn thận,
luôn chuẩn bị
thêm một cái vòi thấp hơn
cho trẻ con (dĩ nhiên là em bé trong hình
còn quá nhỏ để tự
bấm nút uống nước
được)
Câu trả
lời có vào sáng hôm sau, khi đoàn được đi xem nhà máy xử lý nước
thải bên bờ sông Hán. Sông Hán là nguồn cung cấp nước
uống chính cho Thủ đô Seoul, người hướng dẫn giải
thích một cách ý nhị nhưng
mình nhanh chóng hiểu
ra vấn đề
là thượng nguồn của
sông lại nằm
trên đất Bắc.
Thời còn căng thẳng, Hàn Quốc sợ
Triều Tiên bỏ độc
vào nước sông nên đã biết đường
lo liệu lọc
nước cho thật cẩn
thận (mà bây giờ cũng vẫn đang căng mà).
Câu chuyện
thượng nguồn của
sông không chỉ dừng lại
ở đó mà còn lằng nhằng
hơn rất
nhiều. Năm 1986, Triều Tiên tiến hành xây dựng một
đập nước
“khổng lồ”
trên sông Bắc Hán, một phụ
lưu chính của
sông Hán. Toàn đảng,
toàn quân và toàn dân Hàn Quốc
náo loạn trước
tin dự án này. Chính quyền Hàn Quốc ước
tính đập của
Triều Tiên có thể giữ
đến 20 tỉ tấn
nước, nếu bất
ngờ chơi
“thủy chiến”
bằng cách xả lũ thì có thể cuốn
phăng cả Seoul và một nửa
dân Hàn Quốc ra Hoàng Hải. Tổng
thống Chun Doo Hwan tuyên bố là cái đập còn nguy hiểm hơn
cả bom nguyên tử, không đánh mà vẫn thắng,
ưu tiên trước
hết của
Hàn Quốc lúc đó là thương lượng với Triều
Tiên để ngừng
xây đập, vì đau một cái nữa là năm 88 Seoul sẽ đăng cai Thế Vận
Hội Mùa Hè, nếu để
các vận động
viên lội nước
vào sân vận động thì đúng là quốc nhục.
Thương lượng không đi đến đâu, Hàn Quốc đành dùng biện pháp cuối cùng là xây thêm một cái đập nữa
cũng trên sông Bắc
Hán nhưng ở
phần đất
bên Hàn Quốc để đề
phòng bên kia xả
lũ hoặc xấu
hơn nữa
là đập bên kia chất lượng
kém, nhỡ nó vỡ.
Triều Tiên dâng nước lên cao bao nhiêu,
Hàn Quốc xây đập cao lên bấy nhiêu. Hai bên cứ dền
dứ nhau, mất gần
hai chục năm mới xong hai cái đập, 2003 ở phía bắc, 2005 ở phía nam.
Đập
Imnam của Triều
Tiên phía trên và đập
Hòa Bình của Hàn Quốc phía dưới. Sau này mới lòi ra là Triều Tiên không thể xây được cái đập to như lời
ông Chun phóng đại,
thực ra chỉ giữ
được 2 tỉ mét khối nước
thôi. Dĩ nhiên thế
cũng là to lắm rồi và Hàn Quốc đã nếm mùi ngập lụt
một lần
khi mà Triều Tiên xả lũ không báo trước năm 2005.
Nhưng
kết quả
của cái trò hề này là gì? Là sông Hán chảy qua Seoul mất 12% lưu lượng
nước, thủ đô thiếu nước
trầm trọng
và nó dẫn đến
bắt buộc
phải… lọc
nước thải để
uống!
Cả
một nhà máy rộng mênh mông nhưng không thấy
có một công nhân nào qua lại ngoài người hướng dẫn viên đại diện
của nhà máy. Hàng nghìn cái bể lắng,
máy bơm, quạt
tản nhiệt
hoạt động
cùng lúc mà chỉ phát ra những âm thanh êm ái, du dương như nhạc
không lời bật
trong nhà hàng. Tất
cả đều
tự động
và toàn bộ máy móc chạy bằng
năng lượng mặt trời.
Ông đại diện
tự hào nói rằng không gian ở đây tĩnh lặng, công việc của
nhà máy tưởng đơn giản
nhưng là tối
quan trọng. Nó cung cấp nước
sinh hoạt liên tục cho hàng chục triệu
người bất kể
điều kiện
thời tiết,
không có bất kì một sai sót nào về chất
lượng nước và giảm thiểu
tất cả
các nguy cơ bệnh tật
thông qua đường nước uống (cũng là giảm tải
cho bệnh viện).
Ghê gớm hơn,
nhà máy còn có dây chuyền sản
xuất… nước
đóng chai tinh khiết.
Dây chuyền
nước đóng chai rất lớn,
hiện đại
và tự động
nên chỉ có một
người đứng trông coi. Bên trong vô trùng,
khách xem qua vách kính.
Ý tưởng
uống nước
sạch lọc
từ nước
thải đương
nhiên là không hay ho gì nhưng làm được
như vậy
không hề đơn
giản. Chính quyền Seoul còn phải đào lên toàn bộ đường
ống nước
bằng kẽm
Nhật làm thời thuộc
địa rồi
thay bằng ống
mới đắt
tiền (và vĩnh cửu) để
đảm bảo
nước cấp cho thành phố không bị nhiễm
bẩn sau khi lọc. Người
Seoul tự hào về hệ
thống nước
uống này vì nó còn giảm thiểu
lượng nước thải ra môi trường và tiết kiệm
nguồn tài nguyên nước. Ngày nay hầu hết
nước máy sinh hoạt trên khắp lãnh thổ Hàn Quốc đều
có thể uống
trực tiếp
được, nhưng người
dân vẫn theo thói quen uống nước
đun sôi để nguội và quan trọng hơn
là để
khử cái mùi dầu gió. Từ sau sáng hôm đó, mỗi lần
vào nhà hàng thấy
bình nước mát trên bàn, mình
không còn thấy nó ngon ngọt như
trước nữa.
*
Lại
nói tiếp về
đồ uống
ở Hàn Quốc, thức
uống nổi
tiếng nhất
đất này không phải trà, không phải nước
sâm mà chính là Soju. Soju (tiếng
Hán:
Thiêu tửu, đọc
là sô-chu) nghĩa là rượu
đốt cháy (cổ họng)
nhưng toàn bị
người Việt chê là nhạt như
nước ốc. Phương
pháp chưng cất
soju từ gạo
được người Mông Cổ mang từ tận
Tây Á sang Hàn Quốc
sau khi đánh bại nhà Cao Ly. Loại rượu
truyền thống
được làm thủ công có nồng độ
cồn tới
45% nhưng từ
khi lập quốc,
suốt nhiều
thập kỷ
đói kém Hàn Quốc đã cấm nấu
rượu bằng gạo.
Đến tận
năm 1999, lệnh cấm nấu
rượu mới được
gỡ bỏ.
Vì thế trong nhiều năm người dân dùng khoai lang,
sắn, lúa mạch, bất
cứ thứ
gì có tinh bột ngoài gạo để
trộn lẫn
lộn rồi
lên men, nên nồng độ cồn
chỉ khoảng
20% trở xuống.
Nhiều người
nhận xét là soju uống thì nhạt nên dễ uống
nhưng mà uống
nhiều thì sẽ ngấm
rất say. Thực ra không phải do rượu mà chính là do vô vàn
chất phụ
gia, tạo hương
vị được
cho thêm vào để giảm giá thành sản xuất
và giảm nồng
độ cồn
mà vẫn giữ
nguyên hương vị (chính phủ quy định là phải dưới
35%)
Soju được
bán trong tất cả các cửa hàng, siêu thị, nhà hàng, khách sạn, thậm
chí hàng rong vỉa
hè. Thương hiệu quen thuộc nhất
và gần như
áp đảo
trên thị trường
là Chamisul của hãng Jinro với hình ảnh chai thủy tinh màu xanh lá cây.
Tại
sao chính phủ phải quy định nồng
độ cồn?
Bởi vì lượng soju tiêu thụ hằng
năm ở Hàn Quốc là một con số khổng
lồ. Chỉ
riêng soju (không tính bia và tất
cả các loại đồ
uống có cồn khác) người Hàn Quốc tiêu thụ khoảng
một TỶ
chai 360 ml trong một
THÁNG. Jinro chiếm
58% thị phần
soju ở Hàn Quốc với
hơn 60 triệu thùng 9 lít soju bán ra một năm, đã trở thành thương hiệu thức
uống có cồn bán chạy nhất
thế giới,
gấp đôi hãng đứng thứ
hai là Smirnoff Vodka. Đứng
thứ ba trên bảng xếp
hạng lại
là Lotte Soju với
24 triệu thùng.
Lí do gì mà soju bán chạy đến
như thế?
Thứ nhất
vì nó rẻ: một
chai chưa đến
20.000 Việt Nam đồng tức
là dưới 1000 won hay là 1
dollar Mỹ. Thứ
hai là vì hương vị ngòn ngọt dễ
uống, độ
cồn thấp
uống thay rượu vang. Thứ ba, quan trọng và khó nhận diện
hơn cả
là rất nhiều
sự bất
ổn trong mô hình xã hội Hàn Quốc khiến
người ta tìm đến rượu:
người chồng nhận
việc kiếm
tiền nuôi gia đình, người vợ sau khi sinh con ở nhà nuôi con không đi làm. Việc phân chia này sẽ được
phân tích kỹ hơn ở
bài sau, còn trước
hết ta nhận ra ngay một vấn
đề: các ông chồng quá áp lực với
công việc, tan sở thường
tụ tập
làm “vài ly” giải
tỏa căng thẳng trong khi các bà vợ ở
nhà rỗi rãi hoặc nhàm chán với việc
nhà cũng rủ nhau đi làm
“vài chén”.
Hai ba bà trung niên ngồi uống
rượu trong quán không hiếm (ai xem phim Hàn Quốc
thì suốt ngày thấy các nhân vật chán đời hoặc
thất tình đi uống rượu).
Phụ nữ
Hàn Quốc cũng uống rất
nhiều nếu
so với phụ
nữ châu Á.
Người
phương Tây hay chế giễu
người Ai-len (Irish) là dân
sâu rượu, thường bê tha vì nghiện đồ
uống có cồn. Nên mới có cái chuyện hài đau bụng như
thế này, một cô giáo dạy tiếng
Anh người Ai-len xin việc ở
Hàn Quốc nhận
được cái email từ chối
như sau:
“Chào cô Katie, tôi rất
xin lỗi khi thông báo rằng khách hàng của chúng tôi không nhận người
Ai-len bởi vì tính nghiện rượu
tự nhiên sẵn có của dân tộc cô” (alcoholism nature of your
kind)
Các báo của
Ai-len và Anh tha hồ
đăng lại cái ảnh này vừa mua vui, vừa chửi
cái sự nông cạn và phân biệt chủng
tộc của
bọn Hàn. Nhưng mà cái hài chưa
dừng lại
ở đó vì số liệu
của nhiều
tổ chức
đưa ra lại cho thấy người
Hàn Quốc trong top uống nhiều nhất
thế giới,
chỉ kém vài nước Đông Âu uống rượu
thay nước chứ vẫn
còn cao hơn rất nhiều
nước Tây Âu, báo Ai-len
lại đăng:
Lượng
tiêu thụ đồ
uống có cồn lít/ người/năm: “Vâng, dân Hàn
Quốc còn uống nhiều hơn
cả dân Ai-len” và chúng ta nên gọi người
Hàn Quốc là người Ai-len của châu Á.
Người
Hàn Quốc nói chung rụt rè và khép kín, ngại nói ra điều mình nghĩ. Học sinh sinh viên căng thẳng học
hành (như ở
bài trước) hoặc ấm
ức ở
trường thường không biết chia sẻ với
ai mà tìm đến rượu rất sớm.
Công nhân hay nhân viên văn phòng thấy
bị bắt
nạt, bị
chửi hoặc
ức chế
ở chỗ
làm cũng uống rượu. Nhất là khi sếp đề
nghị uống
rượu thì cấm có anh nào dám từ chối.
Sau giờ tan tầm, có thể thấy
khắp nơi
là các ông com lê ca vát ngồi uống
và ăn nhậu. Buổi
tối thì sẽ thấy
rất nhiều
đàn ông đi ra từ
các quán karaoke say xỉn,
chân đi loạng quạng. Việc uống
rượu để giải
quyết công việc và gắn kết
tình đồng nghiệp là chuyện thường,
mỗi tội
họ uống
với ăn là chính chứ chẳng
mấy khi nói với nhau câu nào. Nhưng thôi ta không bàn về
những vấn
đề xã hội
phức tạp
ấy nữa.
Còn lời khuyên của mình thì đừng có uống soju, Hàn Quốc còn khối thứ
rượu ngon. Thử maehwasu
(rượu hoa mơ) hoặc
insamju (rượu nhân sâm) chẳng hạn!
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét