Đặc biệt thị Seoul (bài 4): Cổ thì ít còn kính thì nhiều
Đặng Thái
Lời
mở đầu: Những di tích xưa cũ
còn
sót
lại mà chúng ta thấy qua bài trước chỉ là một phần rất rất nhỏ chìm nghỉm trong một siêu đô thị phát triển ở mức độ cao nhưng vẫn mang trong mình màu sắc châu Á. “Kính” ở đây nhiều bạt ngàn theo nghĩa đen,
vừa là ẩn dụ cho một thế giới hoàn toàn khác: sôi động, tươi mới và hiện đại.  
Tòa nhà 63 Building sáng bừng lên lúc bình minh. Nó đã từng là tòa nhà cao nhất ngoài Bắc Mỹ
và ngày nay vẫn giữ danh hiệu tòa nhà dát vàng cao nhất thế
giới. Thời
điểm xây dựng nó vào thập niên 80 cũng là những năm đỉnh cao của kinh tế của
Hàn Quốc, nhằm
chào mừng Thế
vận hội
Seoul 1988.
Thuật
ngữ “hiệu
ứng nhà kính” (greenhouse effect) dịch sang tiếng Việt
như vậy
là sát nghĩa nhưng
lại khiến
không ít người hiểu lầm
rằng Trái Đất nóng lên là do xây quá nhiều nhà cao tầng lắp
toàn kính ở đô thị. Thật
tình cờ là những tòa nhà phủ kín bởi kính ấy mọc
lên càng nhiều thì lượng khí thải nhà kính ở quốc
gia ấy cũng tăng theo, bởi cả
hai thứ ấy
đều gia tăng theo sự phát triển kinh tế (cùng các ngành công nghiệp nâu). Biểu tượng
của một
đô thị hiện
đại ngày nay vẫn phải
là những tòa nhà chọc trời,
lấp lánh vách kính, đó cũng là tuyên
ngôn của phong cách quốc tế
trong kiến trúc. Do vậy kiểu
nhà này Seoul có hàng trăm nếu
không muốn nói là cả nghìn. Như đã trình bày ở
bài trước, vì lí do quốc phòng, các tòa nhà ở Seoul đều bị
hạn chế
chiều cao và luôn luôn phải duy trì điểm cao nhất thành phố là tháp Namsan (do phong thủy). Vì vậy tòa nhà cao nhất Seoul cũng chỉ có 280m, còn thấp hơn
Keangnam Hà
Nội, chính thế mà số
lượng phải nhiều.
Nhà cao tầng ở Seoul muôn hình muôn vẻ nên nó mới được
chọn làm Thủ đô thiết kế
của thế
giới vào năm 2010.
Một
tòa nhà với mặt kính uốn éo phản chiếu
tòa nhà đối diện gồm
hai khối thẳng
đứng, cứng
cáp.
 
Phú quý sinh lễ
nghĩa.Có tiền rồi, người
Hàn bắt đầu
thuê các kiến trúc sư nổi
tiếng nước
ngoài thiết kế với
đủ mọi
phong cách.Trong hình là một
sản phẩm
của Mario Botta.
Nhà công sở
thì vậy còn nhà dân thì sao? Nếu tính các nước và vùng lãnh thổ có dân số trên mười triệu thì mật độ
dân số Hàn Quốc đứng
thứ ba. Đa phần dân Hàn Quốc sống
ở thành thị nên mật độ
dân số của
Seoul lại càng khủng khiếp, gấp
hai lần New York, gấp tám lần Rome. Ngay từ đầu
thế kỷ
20, dân nông thôn đã lũ lượt
kéo lên Seoul tìm việc
làm và ước mơ lớn
nhất của
họ thời
đó là được làm dân nội thành. Vì thế dân Seoul ngày nay ở chung cư là chính, phải
giàu có lắm, cực giàu đấy nhé mới có miếng đất
mà cắm dùi, hoặc các gia đình trung lưu thì chen chúc trong những
khu phố cổ.
Có người bảo đấy
là dân Seoul gốc, nhưng thực
ra thời chiến
tranh đã chạy loạn cả
hoặc chết
cả, còn không thì cũng đã ra nước ngoài. Mà những nhà riêng ấy toàn men men theo sườn đồi chứ
không được ở phố.
Từ sân bay vào nội ô, mình thấy loáng thoáng những bóng nhà cao tầng, các chung cư ngoại
ô hiện ra, bắt đầu
từ nhà số 1, số
2, số 100, số 101, đi mãi vẫn không thấy hết,
vẫn những
tòa nhà thiết kế giống
hệt nhau, cao khoảng 20 tầng như
kiểu Trung Hòa-Nhân Chính, có điều số
lượng thì đáng sợ, đi mãi mới thấy
đến 603, 604.
Chung cư
đánh số 204 và xe cộ trên đường phố buổi
sáng.
Cơ
sở hạ
tầng của
Seoul cực kỳ hiện đại,
vượt xa rất nhiều
thành phố phương
Tây và Nhật. Thứ
đầu tiên đập vào mắt chúng ta là hệ thống
giao thông. Ti tỉ
chiếc ôtô dàn hàng trên các con phố, cửa
kính xe phản chiếu ánh mặt trời
lóa cả mắt.
Điều lạ
lùng ít thấy ở các nước khác, là các xe chạy trên đường dường như chỉ
có một, hai thương hiệu. Không Hyundai thì Kia, ngoài ra
thì Daewoo*, hiếm
hoi lắm mới
thấy một
vài dòng xe nước ngoài như Chevrolet, Audi. Xe chạy rất
quy củ, đi đứng nhịp
nhàng như có lập
trình sẵn. Hàn Quốc lái xe bên tay phải, cũng lại là một cái lạ nữa,
vì ít có nước nào không tuân
theo quy tắc lái xe của mẫu
quốc thời
thuộc địa,
có lẽ vì sau khi Độc lập,
Mỹ đã nhanh chóng nhảy vào đây.
Nói đến giao thông công cộng hiện đại không thể bỏ qua metro. Hệ thống tàu điện ngầm Seoul như bát quái trận đồ (có lẽ sang Tokyo đem về) cũng toàn là kính. Những vách kính dài bất tận nhằm bảo đảm an toàn cho hành khách không ngã xuống đường ray cũng là một sự tiến bộ của một thành phố phát triển sau. Nhiều hệ thống tàu điện đô thị trên thế giới vẫn còn đau đầu với việc ngăn chặn hành khách rơi xuống đường ray, có khi phải dùng những biện pháp rất tốn kém mà không hiệu quả như phổ biến một bài hát với các nhân vật hoạt hình ở Melbourne, Úc chẳng hạn.
Một
ga tàu điện ngầm với
hệ thống
cửa kính tự động
ngăn sân ga với đường ray. Ti vi, điều hòa bật miễn
phí. Một lần
đi khoảng 20.000 VNĐ, thế chấp
10.000VNĐ cho cái thẻ
đi tàu, khi ra thì đút thẻ
vào máy bán vé tự
động để
lấy lại
tiền.
Anh thanh niên trong hình dán mắt vào cái điện thoại
thông minh là hình ảnh
quen thuộc ở
Seoul. Lại thêm một trường
hợp nữa
xuất hiện
“kính”, là kính cận.
Người trẻ đeo kính cận khắp
nơi, toàn gọng
đen kiểu Hàn Quốc, hoặc
mắt tròn Nobita. Họ cắm
mặt vào điện thoại,
tiếp bước
nhau mà mắt không rời màn hình như những
con rô-bốt kì quặc. Hình ảnh này đã xuất hiện
nhiều năm trước khi smartphone bùng nổ ở
phương Tây. Seoul có hệ thống
hạ tầng
viễn thông có thể nói là siêu việt với
hàng chục nghìn điểm kết
nối wifi miễn phí, tốc độ
internet nhanh nhất
thế giới:
1GB/giây khiến cho việc sử
dụng các thiết bị
công nghệ càng trở nên phổ biến.
Sở
dĩ mình bắt tàu điện ngầm
vừa là đi cho biết, vừa
là để tìm mua cho cô em gái mấy cái đĩa nhạc K-pop. “Anh đi thăm trung tâm văn
hóa của Hàn Quốc mà không mua đĩa về làm quà thì đi làm gì cho phí tiền vé máy bay,” nó nói thế. Ông anh trong đoàn nghe loáng
thoáng mình đi mua đĩa thì như
vớ được
vàng: “Chú dắt anh đi với, tàu điện ngầm
thì như ma trận, tiếng
tăm thì anh không biết
mà khổ đứa
con gái ở nhà nó nằng nặc
bắt bố
phải mua được đĩa của cái nhóm này, hôm nào gọi điện
về nó cũng hỏi bố
mua được chưa?” Nghe mà thương
(cả bố
lẫn con)!
Những
khu mua sắm rực rỡ
biển quảng
cáo chen chúc nhau với
hàng nghìn cái đầu
tóc đen đi trên phố
làm nổi bật
tính châu Á của thành phố này. Nhiều chị
em hiện nay đi Hàn Quốc du lịch để
mua sắm là chính, luôn miệng hỏi
“Hát mờ (H&M) chỗ nào ấy
nhỉ?” toàn bị mình trêu: “Các chị phải
đọc là Hờ mờ
mới chuẩn”.
Vào hiệu
băng đĩa, tôi cũng phải
há hốc mồm
vì những giá đĩa dài dằng dặc
với cơ
man các thể loại,
áp đảo là K-pop nhưng tất
cả đều
là đĩa bản quyền,
không phải sao chép lậu. Đĩa nào cũng có bao bì đẹp, các ca sĩ vui tươi hớn hở
cười duyên dáng với mình trên kệ đĩa. Ngoài đĩa K-pop mua theo chỉ đạo
từ nhà (vì mình mù tịt nhóm nào với ca sĩ nào) mình còn tranh thủ nhặt
thêm mấy đĩa CD của Evgeny Kissin vì đĩa bên này rẻ quá, không đắt kinh hồn như
ở Tây. Hai anh em mua đĩa xong còn được khuyến mại
thêm mấy cuộn
poster in hình ca sĩ, được
ăn, được nói, được gói mang về quá là mãn nguyện.
Thời
điểm hiện
tại (2015), video Gangnam Style
trên Youtube đã có hơn
2 tỉ tư
lượt xem nên làn sóng văn
hóa Hàn Quốc, nhất là âm nhạc không phải là thứ người
ta có thể nhắm
mắt làm ngơ được
nữa. Không bàn đến những
mặt trái của ngành công nghiệp sản
xuất ca nhạc, không bàn đến chất
bình dân của K-pop, ta nhận thẩy
rằng Hàn Quốc đã thực sự
có một nền
âm nhạc hoàn chỉnh. Nhạc thính phòng cổ điển
phương Tây phát triển mạnh,
nhạc dân tộc cổ
truyền được
đầu tư
mạnh tay, nhạc trẻ
thì trở thành món hàng xuất khẩu
giá trị gia tăng cực cao. Nghệ thuật
biểu diễn
đương đại
của họ
đã đáp ứng được
cả những
tiêu chí về nghệ thuật
và thị trường.
Cả đoàn được phen tâm phục khẩu
phục sau khi xem một show ca nhạc tạp
kỹ tên là “Delicious
Musical Bibimbap” (ai qua Seoul nhớ
đi xem nhé).
Tất
cả diễn
viên chỉ có bảy
người nhưng ai cũng đa năng, trong hơn một
tiếng mà luôn chân luôn tay nên thể lực
cũng rất tốt.
Chương trình dành cho trẻ em 3 tuổi trở
lên. Vé khoảng 800.000 VNĐ,
giá xem nghệ thuật ở
Hàn Quốc tương
đối
thấp so với mức
sống, không ngất ngưởng
như ở
Tây.
So với
các show diễn của Trung Quốc ví dụ như
Tống Thành ở Hàng Châu thì show này kém hẳn về
số lượng
diễn viên, độ hoành tráng nhưng chất
lượng nghệ thuật
và sự hưởng
ứng của
khán giả thì lại hơn
nhiều lần.
Ông chú làm nhà văn hóa quận
đã nói rằng: “Tớ làm trong ngành, xem bao nhiêu
show, giờ mới
thấy cái này là hay nhất”. Câu chuyện không có lời đối
thoại, chỉ
có âm nhạc kết
hợp với
beat-box xen lẫn vài đoạn a cappella. Phần vũ đạo thì có cả múa, nhào lộn, võ thuật kết
hợp cả
nhảy hiphop, b-boying. Chuyện về
hai đầu bếp
thi nấu ăn, nấu ba món, món thứ ba để
phân định thắng
thua là bibimbap-cơm
trộn truyền thống
Hàn Quốc. Tất
cả việc
cắt thái thức ăn, âm thanh xào nấu được
biến thành âm nhạc, các nguyên liệu được
tung hứng như
xiếc, cực
kỳ vui nhộn. Quan trọng nhất
là khâu tương tác với khán giả, người
xem thực sự
tham gia vào buổi
biểu diễn.
Phần nhào bột làm bánh, “bột” là mấy cái gối bông, diễn viên đang chuyền tay nhau thì bỗng dưng
ném thẳng vào một khán giả, thế
là không biết bao nhiêu gối từ
đâu tới tấp
bay xuống khán đài, khán giả nhặt
ném nhau tung tóe vui tưởng
chết.
Màn nhảy
cuối cùng, sân khấu mở
ra dàn đèn cực kỳ hoành
tráng. Đây cũng là lần
đầu tiên mình được xem những màn biểu diễn
hiện đại
như múa trong bóng tối
với đèn dạ quang, hiệu ứng
ánh sáng.
Mình ngồi
xem ngơ ngác thế
nào lại được
mời lên ăn thử món trong bài thi thứ hai. Một em Trung Quốc nữa
cũng được mời lên, đóng vai đôi tình nhân đi ăn
tiệm. Bồi
bàn rót rượu, bắt hai đứa uống
giao bôi, vòng tay vào nhau để
uống. Xong bưng ra cái pizza bằng nhựa,
mình đang chưa biết ăn thế nào thì đèn phụt tắt
tối om, cả khán phòng ồ lên. Cô bồi bàn xinh gái lấy tay bịt miệng
mình lại rồi
hôn lên mu bàn tay cô ấy,
đèn bật sáng, nhưng từ
dưới nhìn lên thì chỉ thấy
cô này chổng mông ra hôn
mình, phát ra tiếng
kêu chùn chụt rõ to trên
loa. Đèn lại tắt, đến
khi bật lại
thì cô bồi bàn đã tự đưa
cổ vào tay cô “tình nhân” Trung Hoa của mình để giả
vờ bị
đánh ghen, bóp lè lưỡi,
kêu ặc ặc.
Khán giả vỗ
tay huýt sáo ầm ĩ. Lúc ra về, cả
đoàn nhất là mấy đứa
nhỏ trêu mình: “Êu ơi anh sướng thế, được
hôn chị Hàn Quốc xinh gái”. Bí mật này mình chỉ giữ
riêng phần mình thôi (haha), mình càng im ỉm, nhân dân càng tưởng thật, các bác vừa đi vừa phê phán gay gắt cái bọn tư
bản đồi
trụy này.
Một
điều ít người ngoài nhận thấy
trong giới nghệ
thuật Hàn Quốc, đó là nam nữ phân minh rất rõ ràng. Nam là phải nam tính, nữ là phải nữ
tính, không có chuyện
lai lai. Đã hôn nhau là phải
một trai một gái. Bởi vì người đồng tính không được chấp nhận
trong xã hội Hàn Quốc – một
xã hội Công giáo-Khổng giáo cực kỳ bảo thủ.
Người dân còn không tin rằng đồng
tính là một thứ bệnh
chứ đừng
nói chấp nhận
đấy là một xu hướng tính dục, họ
cho rằng đấy
là lai căng, giả
tạo, học
đòi nước ngoài. Ngay cả giới
nghệ sĩ cũng không có chuyện công khai gay, les nên dân đen
thì càng phải sống chui lủi, lấy
vợ lấy
chồng như
thường hoặc là ra nước ngoài và vẫn giấu
người thân. Qua đó phải thấy
rằng Việt
Nam ta còn thoáng chán, đưa
ra cả Quốc
hội để
bàn luận là rất tiến
bộ rồi.
Trong thời
gian ở đây, tivi thấy được
bật khắp
nơi. Nội
dung bản tin lúc nào cũng như lúc nào. Bão đang đi đến
đâu là trước nhất. Triều Tiên có động thái gì, đồng chí Kim Jong Un đi đâu là thứ hai. Đoàn Hàn Quốc giành được bao nhiêu huy chương Olympic là thứ ba. Thế mới
biết thể
thao thành tích chiếm
vị trí rất quan trọng, danh dự quốc
gia cơ mà. Seoul lại
là trung tâm thể
thao của cả
nước với cơ
sở hạ
tầng phục
vụ thể
thao hiện đại
bậc nhất
châu Á.
Địa
điểm cuối
cùng tham quan trước
khi lên máy bay về
quê là sân vận động World Cup 2002. Như thường
lệ một
cụ tầm
80, không nói được
tiếng Anh, tình nguyện viên thường trực trong sân vận động
vắng tanh đưa đoàn đi tham quan: sân cỏ tập
luyện trong nhà của các đội bóng, chỗ thay quần áo, tắm, massage của cầu
thủ. Mình còn được đặt mông lên ghế của
Park Ji Sung trong phòng họp
chiến thuật
nữa. Cuối
cùng thì được cho xem một bộ
phim tài liệu về World Cup 2002, khi Hàn Quốc là đội bóng đầu tiên của Liên Đoàn bóng đá châu Á và đội bóng châu Á thứ hai vào được đến bán kết trong lịch sử
World Cup (đội đầu tiên thật tình cờ và bất
ngờ là CHDCND Triều Tiên năm 1966). Cuối phim chiếu cảnh
một biển
người đỏ rực,
cả nước
Hàn Quốc đã đổ ra đường
ăn mừng đội
nhà vào đến bán kết, hàng chục triệu
người đồng thanh hô vang: “Đại Hàn Dân Quốc! Chúng ta là một dân tộc!”.
Các công nhân đang trồng
cỏ trên sân. Để có được
một sân cỏ chất
lượng như thế
này nước ta cũng còn phải phấn
đấu dài dài.
Ngồi
trong phòng chờ máy bay, không
hiểu sao đoạn phim tài liệu ấy
cứ quanh quẩn trong đầu. Có lẽ ước
mơ nhỏ
bé của mình là làm một chuyến phượt
đường bộ từ
núi Baekdu đến tận Busan phài còn lâu lắm mới
thực hiện
được. Hàn Quốc lại
tạm biệt
chúng tôi cũng bằng
một màn sương mù dày đặc.
*Đi nhiều nơi, duy chỉ thấy có ở Việt Nam là đọc tên các thương hiệu Hàn Quốc ngộ nghĩnh nhất. Hyundai đọc là Huyn-đai, Daewoo đọc là Đai-u, Samsung đọc là Xam-xung. Trong khi tất cả các nước khác họ đều đọc theo đúng tiếng Hàn: Hyundai – Hiên-đề, Daewoo – Đê-u, Samsung – Xam-xoong.
 _______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét