Xã hội Hàn Quốc (bài 2): Chuyện ở bác vật quán và thư quán
Đặng Thái
(Tiếp theo bài trước)
Lời mở đầu:
Hiện
nay có
vài
nghìn
du học
sinh Việt
Nam tại
Hàn
Quốc.
Nền
giáo
dục
nói
chung và
cách
dạy
dỗ
trẻ
em của
một
nước tiên
tiến
như
Hàn
Quốc
có
gì
ưu
việt?
Chúng
ta có
nên
học
tập
họ
hoặc
mang chương trình
giảng
dạy
của
họ
về
nước như một số người kiến nghị không?
Có
phải
sự
phát
triển
kinh tế
thần
kỳ
của
họ
là
nhờ
phần
lớn
ở
giáo
dục
thế
hệ
trẻ?
Hàng
loạt
câu
hỏi
đặt ra trong đầu mình
khi ngồi
trên
máy
bay và
nghĩ
về
cái
sự
học
ở
trong nước. Một thông tin duy nhất mình
biết
được lúc
đó: Hàn
Quốc
đang
tiến
hành
cải
cách
giáo
dục
và
“vẫn còn
gặp
phải
rất
nhiều
thách
thức”.
*
Chuyến
đi
này
của
mình
là
Chương
trình
giao lưu
thanh niên
Việt
Nam-Hàn
Quốc
do Đoàn
Thanh niên
Cộng
sản
Hồ
Chí
Minh và
Hội
Thanh niên Hàn Quốc đồng
tổ
chức
còn
chi phí
thì…
người
tham gia tự
trả.
Cũng
là
một
dạng
đi
tour nhưng
chương
trình
có
nhiều
điểm đến
khác
với
đi
du lịch,
nhiều
thời
gian tự
do (không
phải
vào
mấy
chỗ
tiếp
thị
sâm
với
linh chi) và
quan trọng
hơn
là
có
gặp
gỡ,
giao lưu
kết
hợp
tham quan học
tập
với
cả
giới
trẻ
và
giới
già
Hàn
Quốc.
Trong đoàn
chỉ
có
mình
thực
sự
là
“thanh
niên”
còn
lại
toàn
“thiếu niên nhi đồng”
là
chính
cộng
thêm
“các
bác
phụ
nữ
và
các
cụ
phụ
lão”,
trước
lúc
đi
còn
bị
lôi
ra hành:
nào
tập
múa, tập
hát,
nghĩ
lại
đến giờ vẫn thấy còn kinh. Một thằng bé ra chiều có kinh nghiệm nói: “Thế này đã là gì, năm nọ em đi Đức
còn
phải
đóng
khố
múa
điệu trống đồng
trong khi ngoài
trời
tuyết
đang
rơi
cơ!”
Thật may là chuyến đi này diễn ra vào dịp hè, không chỉ may vì thời tiết đẹp,
thuận
tiện
đi
lại
và
có
nhiều
điểm giải trí mà lại còn cái may không ngờ: học sinh của trường bên phía chủ nhà đã… nghỉ hè, đi chơi xa hết cả, “lùng sục” mãi mới ra được
bốn
đứa lớp Bảy không được
đi
đâu,
nghe thấy
được đi chơi cùng đoàn mình thì như bắt được
vàng,
còn
anh em trong đoàn
thì
thở
phào
nhẹ
nhõm
vì
không
phải
“biểu diễn” gì nữa.
Điểm đến
đầu tiên được
thông
báo
là
Bảo
tàng
quốc
gia Hàn
Quốc
(tên
thật
là
Trung ương
quốc
lập
bác
vật
quán).
Ở
phía
dưới
xe nổi
lên
nhiều
tiếng
xì
xào:
“Úi
giời”,
“Ôi
dào”,
*chép
miệng*,
*thở
dài*,
*tặc
lưỡi*…
Hình
như
không
chỉ
các
em không
thích
đi
bảo
tàng
mà
cả
các
bác
lớn
tuổi
cũng
lắc
đầu ngao ngán.
Cái
tâm
lý
rằng
bảo
tàng
chẳng
có
cái
gì,
chán
ngán,
buồn
tẻ
và
không
nên
đi
lan tràn
trong đầu
rất
nhiều
người
Việt
Nam thì
phải.
Chẳng
biết
là
lỗi
của
ai, chỉ
biết
là
tour du lịch
cho khách
Việt
Nam thì
người
ta không
thiết
kế
đi
bảo
tàng,
trừ
duy nhất
trường
hợp
đi
Bảo
tàng
Lourve để chen vai thích
cánh
chụp
La Joconde thì
có.
Thế
mà
việc
đi bảo
tàng
hôm
đó
lại
có
rất
nhiều
điều vừa lạ, vừa thú vị, vừa đáng học hỏi. Ấn tượng đầu
tiên
đập thẳng vào mắt mỗi người là “cha mẹ ơi, sao có cái bảo tàng to như thế!”
 
Phương án kiến trúc của bảo tàng là những hình khối lắp ghép đồ
sộ
trải
dài
trên
một
không
gian rất
rộng
nên
tạo
cảm
giác
vững
chãi
và
choáng
ngợp.
Mà
không
hẳn
do thiết
kế,
bảo
tàng
này
“vữ ng vàng” theo đúng nghĩa đen: chịu được
động đất
sáu
độ Richter, toàn
bộ
nội
ngoại
thất
ốp
đá
chống
cháy,
các
kệ
trưng
bày
hiện
vật
đều có hệ thống chống rung lắc, đề
phòng
(những
khi động đất,
sóng
thần
hay bị
ném
bom) hiện
vật
không
đổ vỡ. (Ảnh: Wikimedia Commons)
Bảo tàng to thật là to (thứ sáu thế giới cơ mà) lại ốp toàn đá nhưng không có cảm giác nặng nề, ngột ngạt, lạnh lẽo mà lại rất đẹp
đẽ và trang nghiêm
như
thánh
đường vậy. Đó là do rất nhiều ánh sáng tự nhiên được
đưa vào tòa nhà, tạo thành những vệt nắng dài chạy dọc theo hành lang chính
cực
kỳ
đẹp. Bài học đầu
tiên
về
trường
phái
kiến
trúc
hiện
đại Hàn Quốc là tối giản và thực dụng. Người thiết kế hy sinh hẳn một hành lang rộng mênh mông, không trưng bày gì vừa để
cho khách
có
một
trục
đi
bộ
xuyên
suốt,
vừa
phân
chia các
khu vực
trưng
bày
và
còn
để mọi người tập trung vào
vật
trưng
bày
duy nhất
cuối
hành
lang, một
cái
tháp
đá
cao 13 mét
được bê luôn vào nhà!
Đứng trên tầng hai, chụp ngược từ cuối hành lang nhìn
về
cửa
chính
Hiện vật trưng bày rất nhiều nhưng khổ nỗi bảo tàng quá rộng, đi mỏi chân mà thời gian cho phép không được bao nhiêu nên đi mà như chạy, xem bảo tàng mà như tập thể thao. Chỉ đi trong mấy tiếng mà sao thấy quá nhiều điều đáng bàn. Thứ nhất, số lượng hiện vật thì nhiều nhưng chất lượng thì không ăn thua. Đồ gốm sứ, đồ kim loại cho đến đồ gỗ, tượng phật rất nhiều cái sứt mẻ, què cụt, bạc màu, nham nhở, có khi vỡ vụn. Cổ vật cũng không có gì đặc sắc, những đồ quý đều đã bị thực dân Nhật tiêu hủy, mang về nước hoặc bị phá hoại trong chiến tranh Liên Triều. Tuy nhiên họ khéo léo chọn những cách trưng bày rất trang trọng. Trong mỗi một gian, cái đẹp nhất luôn được đưa ra phía trước, riêng một lồng kính, đèn trên đèn dưới bóng lộn. Đặc biệt họ có xếp hạng cổ vật vào hàng quốc bảo (National treasure of Korea) và đánh số thứ tự các cổ vật có giá trị đặc biệt này. Một cái bia đá mẻ góc, nứt đôi ở giữa sẽ nhanh chóng bị người xem lướt qua nhưng thấy có đánh dấu là Quốc bảo số 3 thì ai cũng sẽ dừng lại xem sao mà nó quý thế (Ở ta cũng bắt đầu chọn Bảo vật quốc gia nhưng không hề cảm thấy trịnh trọng như ở đây). Các đồ vật khác nhau có những cách chiếu đèn khác nhau sao cho nhìn đẹp mắt nhất và chụp ảnh đẹp nhất (cho chụp thoải mái, có mòn đi đâu mà phải cấm). Đến khi ra về, thấy nhân viên bảo vệ hạ xuống những cái cửa thép bóng loáng, dày hơn một gang tay mới thấy họ trân trọng những thứ “quý giá” đó thế nào.

Từ trái qua: Quốc bảo số 3 – Bia Bukhasan (Bắc Hán Sơn) nói rằng vương quốc Tân La đã mở rộng đến bờ sông Hán, Thạp gốm đời Lý do các cụ nhà ta chạy loạn giặc Trần mang qua bển, Sư tử gỗ đặt ở cửa đền
Thứ hai, người xem rất đông, chủ yếu là người Hàn Quốc và đặc
biệt
là
trẻ
con rất
nhiều,
nhiều
đến mức mình tưởng người ta chuẩn bị tổ chức phá cỗ Trung Thu. Đấy là hai điều mà hiếm bảo tàng nào ở Việt Nam có được.
Mấy
đứa bé tí còn tập đi, đến
mấy
đứa lớn hơn biết chạy, đến
đội mẫu giáo tập tô tập vẽ, lớn nữa thì bắt đầu
biết
đọc đang đánh vần chú thích, chúng nó đi, đứng,
ngồi,
nằm
la liệt
khắp
nơi.
Sàn
nhà
sạch
bóng,
chỗ
nào
cũng
thấy
phụ
huynh với
con em ngồi
chơi,
ngồi
nghỉ
(ngồi
bệt
luôn
trên
sàn
nhé).
Vào đến khu bảo tàng dành cho trẻ em thì còn đông hơn cái nhà trẻ. Nhân viên bảo tàng tổ chức cho đám “đại học chữ to” viết lên những cái quạt giấy (mô phỏng hình thức thư pháp viết lên quạt ngày xưa), vẽ tranh bắt chước kiểu tranh cổ truyền thần, lớn hơn thì xem phim hoạt hình danh nhân lịch sử và còn nhiều trò chơi nữa nhưng đều liên quan đến lịch sử và văn hóa Hàn Quốc. Người già tóc bạc thì ngồi uống trà hoặc cà phê nghe nhạc cụ cổ truyền. Nhưng mà sốc nhất là thấy các đôi trai gái đi hẹn hò! Chỉ trỏ, nắm tay, ôm eo, mấy góc tối còn hôn nhau túi bụi. Hẹn hò trong bảo tàng?! Trước giờ tưởng chỉ có xã hội đen với điệp viên trong phim Mỹ mới hẹn gặp nhau ở bào tàng thôi chứ! Vì sao? Vì khuôn viên bảo tàng có thảm cỏ mênh mông (trước đây là sân golf của quân đội Mỹ), trong nhà điều hòa mát rượi, lại có quán café, nhà hàng đầy đủ. Vậy là bảo tàng ở đây đã thành công vượt xa chức năng cơ bản của nó. Người tham quan nghiên cứu có không gian yên tĩnh để làm việc, người rỗi rãi thích đi loanh quanh có phần để giải trí mà người muốn có chỗ đưa con đi chơi ngày nghỉ cũng được thỏa mãn, và quan trọng nhất là việc truyền tải kiến thức cho người xem, đặc biệt là cho trẻ em rất hấp dẫn và dễ tiếp thu.
Vương miện và thắt lưng bằng vàng của vua Tân La, người Hàn Quốc tự hào rằng họ đã có một vương quốc độc lập khỏi Trung Quốc từ thế kỉ V. Bộ vương miện này được đặt trang trọng, riêng rẽ trong một phòng lớn, tối om, chỉ có đèn ở chỗ vương miện. Vương miện đã được phục dựng đưa vào phim Nữ Hoàng Seon Deok (nếu ai đã xem trên truyền hình Việt Nam). Ngành nghiên cứu lịch sử trung đại của các trường đại học đóng vai trò quan trọng trong sự phát triển như vũ bão của phim lịch sử cổ trang Hàn Quốc.
Những ứng dụng công nghệ của bảo tàng này không phải ở nước phát triển nào cũng làm được,
phải
kính
nể
mức
độ tương tác với người xem của bảo tàng. Mức độ
đơn giản nhất là chiếu phim (tưởng gì, bảo tàng Phụ Nữ Việt Nam cũng làm được!),
nhưng
ở
đây
là
phim 3D. Cung điện hiện lên trên màn hình, chốc chốc lại thấy hoa anh đào
nở,
mưa
rơi,
gió
thổi,
bốn
mùa
luân
phiên
chuyển
tiếp
hay là
mô
tả
cách
xây
dựng
từng
lớp
quan quách
của
lăng
mộ
các
vua Cao Ly (hiện
là
di sản
văn
hóa
của
Trung Quốc).
Bảo
tàng
rộng
nên
có
rất
nhiều
gian để nghỉ chân, có gian thì thiết kế kiểu thư phòng truyền thống, ngoài cửa sổ (màn hình) là chim hót, một lúc thì đổi
thành
mưa
bão
sấm
chớp
với
hiệu
ứng
âm
thanh như
thật.
Có
gian khi ngồi
xuống
thì
trên
loa kể
chuyện
lịch
sử.
Màn
hình
cảm
ứng
được đặt
khắp
nơi,
người
xem có
thể
xoay hình
chiếu
ba chiều
của
cổ
vật
để xem tất cả các mặt cũng như hoa văn họa tiết. Một người không hứng thú gì với văn hóa lịch sử cũng phải thích thú trước những công nghệ này, đừng
nói
là
trẻ
con tò
mò
hiếu
động.
Ra đến chỗ cuối cùng là quầy bán hàng lưu niệm càng thấy phải cắp sách sang đây học tập. Rất nhiều loại quà lưu niệm độc đáo và đẹp, bỏ tiền ra mua cũng đáng chứ không phải kiểu chặt chém như bảo tàng nhà ta. Cái ấn hình con rùa của nhà vua lúc nãy thấy trưng bày ở trong giờ ra đây thấy bán cả đống nhưng độc đáo ở chỗ là có thể khắc tên mình lên trên cái ấn, về nhà tha hồ mà dập.
Thích nhất là cái bộ tượng này. Tính ra tiền đồng là gần 800.000 một con, giá thì hơi chát nhưng ở Việt Nam muốn mua thứ tương tự cũng không có. Nhìn mà thấy thương những nhà nghiên cứu cổ trang trong nước, biết bao giờ mới ra được thành phẩm như thế này.
Bảo tàng ta so với bảo tàng Tây thì khập khiễng nhưng so với bảo tàng của một nước tương đồng
về
văn
hóa
thì
không
phải
chúng
ta không
làm
được. Vấn đề
ở
đây
không
phải
số
lượng
và
giá
trị
hiện
vật
mà
ở
cách
tiếp
cận
người
xem cũng
như
đối tượng giáo dục cần hướng đến.
Bảo
tàng
nên
trở
thành
một
phần
quan trọng
trong hệ
thống
giáo
dục
quốc
dân.
Quay lại với hành trình, buổi chiều nghe được đi Time Square, Trung tâm thương mại lớn nhất nhì Seoul thì ngay lập tức mặt ai cũng hớn hở như đi hội. Đang cuối hè sang thu nên bảng Sale treo đỏ rực các hành lang và ai cũng phải thử xem Starbucks với Mc Donald’s nom nó ra làm sao cái đã (lúc ấy ở Việt Nam còn lạc hậu chưa có). Mình thì mọt sách, chui ngay vào hiệu sách trên tầng hai, lỡ bước vào nên mãi mà không quay ra được.
Nhà sách ở quê ta thì chưa mơ đến chuyện có ghế chứ hành lang đi lại cũng chẳng có, dù nhà sách có to đến mấy thì cũng chỉ toàn kệ sách kê sát sạt vừa một người đi. Tại sao người vào đọc nhiều như vậy? Có hai lí do: một là sách rất đắt, mình còn nhớ lúc ấy quyển Steve Jobs mới xuất bản, giá ở Việt Nam là gần 200.000 thì giá tại Hàn Quốc tính ra đã gần 600.000 đồng. Những sách màu và có tranh ảnh còn đắt hơn nữa. Thứ hai, họ muốn bảo vệ bản quyền, thà cho người ta đọc chùa còn hơn in lậu phát triển và sách giả kém chất lượng tràn lan. Ai có tiền thì mua về nhà, không thì tranh thủ ngồi đây mà đọc. Hầu như tất cả các thể loại đều có sách bằng tiếng Hàn Quốc, sách tiếng Anh cũng nhiều không kém, giá đắt như bên Tây nên quầy sách tiếng Anh vắng như chùa bà đanh.
Bộ truyện tranh danh nhân này được nhà xuất bản Kim Đồng mua lại bản quyền, bán rất chạy ở Việt Nam. Trong sáu quyển bày ở đây đã có quá nửa là nói về người Hàn Quốc.
Sách được phân loại theo độ
tuổi
rõ
ràng
(có
cả
loại
0-13 tháng
tuổi)
chứ
không
chỉ
ghi chung chung là sách thiếu nhi. Có một đặc
điểm ở các nước phát triển là trong hiệu sách, các thể loại về nghệ thuật, cơ bản nhất là âm nhạc và mỹ thuật có rất nhiều đầu
sách.
Sách
có
tranh ảnh
và
in màu
cũng
xuất
hiện
với
tần
suất
cao hơn
nhiều
lần.
Vậy là ta đã đi qua bảo tàng và hiệu sách, chúng ta đã thấy gì và nghĩ gì về hai đơn
vị
giáo
dục
gián
tiếp
này
nào?
Đợi bài tiếp
theo nhé.
*
_______________
Nguồn: soi.today







Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét