Đặc biệt thị Seoul (bài 2): Chính Nam Bắc Đông Tây chi vị
Tiện giang sơn hướng
bối chi nghi
Đặng
Thái
Lời
mở đầu:
Các triều
đại phong kiến và ngay cả những nhà nước hiện đại Á Đông luôn luôn coi
trọng
vị trí đặt kinh đô – trung tâm
quyền
lực chính trị như một yếu tố tiên quyết cho vận mệnh đất nước, vận hội dân tộc. Trong suốt năm thế kỷ, Seoul là kinh đô của nhà Triều Tiên – vương triều Khổng giáo kéo dài nhất trong lịch sử Hàn Quốc (và thế giới), nay lại tiếp tục được chọn làm thủ đô của nước Hàn Quốc mới, vì vậy địa điểm này không thể xem thường. Trong bài này ta
cùng tìm hiểu
lí do tại
sao người
Hàn chọn
nơi đây
làm
trung tâm
đất nước.
Kinh triệu
ngũ bộ đồ
(京兆五部圖) – Bản đồ
năm khu vực quanh kinh đô
vẽ năm 1861 thể hiện
vùng Seoul với địa thế
rất nhiều
núi và có sông chạy
qua phía trước. Kinh thành nằm trên khoảng đất
trống vuông vức ở
giữa.
Nói người
thì phải nghĩ đến ta trước. Hà Nội ngày nay là một thành phố thất
bại hoàn toàn về mặt
quy hoạch và quản lý đô thị, tuy mảnh đất
này lại rất
hợp với
sứ mệnh
làm thủ đô. Những nhà nước chọn nơi
đây để
đặt các cơ quan đầu
não thì bét bảng cũng tồn tại
được xấp xỉ
70 năm như nhà Mạc với
người Pháp. Còn hễ cứ
định đô ở nơi
nào khác thì quyền lực
cũng chỉ có trong tay được 80 năm như nhà Nguyễn
là nhiều. Hai câu trên tiêu đề là lấy
nguyên văn trong Thiên đô chiếu
của Lý Thái Tổ dịch
sát nghĩa là: “Chính giữa
nam bắc
đông tây, tiện
nghi núi sông sau trước”
Dịp
nghìn năm Thăng Long, khi mà bài chiếu
này được nhắc đi nhắc lại,
đã có nhiều người chỉ trích cách sách giáo khoa và nhiều nơi
dịch thành: “Đã đúng ngôi Nam Bắc Đông Tây, lại tiện hướng nhìn sông dựa núi”
Cách dịch
này thì vần điệu hơn
nhưng hiểu
chưa chuẩn
nghĩa câu nguyên bản.
Vì ý của tác giả chỉ
là vùng đất này có núi, có
sông (ở xa xa) còn thực ra “Thăng Long là đất trống,
bị đánh cả bốn
mặt” (Nguyễn Huệ)
nên là đất đồng
bằng, không có núi mà dựa. Thế
dựa lưng
vào núi là thế thủ,
hợp để
xây lăng mộ, đền chùa chứ không phải lựa
chọn tối
ưu cho kinh thành, nơi tập
trung phát triển giao thương buôn bán. Ta sẽ thấy
những điều
này trong các ví dụ
về Hàn Quốc dưới
đây.
*
Đến
Seoul nhiều người sẽ lên đài quan sát trên đỉnh tháp truyền hình núi Namsan để ngắm
toàn cảnh thành phố. Sau cả hai tiếng xếp
hàng cáp treo, đi bộ
leo dốc, lại
lấy số
xếp hàng tiếp đợi
thang máy thì tôi cũng lên được
tầng quan sát với mặt
kính 360°. Người thiết kế
có một ý tưởng
rất hay làm nơi này khác biệt
với các tòa nhà cao tầng mà bây giờ nước
nào cũng có dăm ba cái.
Mặt
kính hình tròn quanh tháp được
chia thành rất nhiều ô cửa
sổ đều
nhau. Trên mỗi ô cửa có dán tên và khoảng cách từ các thành phố lớn
của các nước nằm ở
hướng đấy đến
đây.
Chợt
dừng chân trước một ô chỉ có tên duy nhất một
thành phố: Pyongyang (Bình Nhưỡng) – 193.60 km. Chưa đầy
hai trăm cây từ Seoul đến Pyongyang, chưa đầy
sáu chục cây từ Seoul đến Khu giới tuyến
phi quân sự! Nếu bắn
tên lửa từ
biên giới thì dù quân đội Mỹ
Hàn có ba đầu sáu tay cũng
không thể bảo
vệ Seoul khỏi bị
hủy diệt.
Chi tiết này đã khiến mình phải thực
sự suy nghĩ về vị
trí địa lý của Seoul.
Điểm
cao nhất Seoul là Tháp truyền hình trên đỉnh núi Nam Sơn – trấn giữ
phía nam kinh thành.
Khổng
Tử đã nói: “Danh bất chính tắc ngôn bất thuận”
nên chúng ta sẽ xuất phát từ phần
tên gọi trước.
Seoul là thành phố
hiếm hoi ở Hàn Quốc không có tên chữ Hán. Giống như
ở ta, tên làng bao giờ cũng có tên Nôm và tên chữ (Hán), tên tỉnh thì thường là Hán Việt (trừ
mấy tỉnh
Tây Nguyên), địa danh ở Hàn Quốc cũng thường tên chữ Hán, duy có Seoul là chỉ tên tiếng Hàn. Từ Seoul là do dân gian gọi, giống
như ngày xưa
các cụ quen gọi Hà Nội là “Kẻ chợ”
vậy. Tên tiếng Hán của Seoul thì rất nhiều,
phổ biến
nhất là Hán Thành (Hansong) hoặc Hán Dương (Hanyang).
Lý Thành Quế
cướp ngôi nhà Cao Ly năm
1392 thì hai năm sau ông quyết
định dời
đô từ Khai Thành (Kaesong) về Hán Thành (Hansong). Ngày nay cố đô Kaesong nằm trên lãnh thổ Cộng
hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên và có khu công nghiệp Kaesong quanh năm bị dọa
đóng cửa mà ta vẫn hay thấy trên thời sự.
Trong báo cáo của
Ban chấp hành trung ương Đảng
Lao động Triều Tiên tại Đại
hội Đảng
lần thứ
sáu (1980), chủ tịch Kim Nhật Thành trình bày kế hoạch
về nước
Triều Tiên thống nhất
sẽ có tên là Cộng hòa liên bang dân chủ Cao Ly
và thủ đô dự
kiến sẽ
đặt tại
Kaesong là nơi nằm chính giữa hai miền.
Vị
trí trên bản đồ ba kinh đô quan trọng trong lịch sử
bán đảo Triều
Tiên. Con đường nối liền
Pyongyang-Kaesong-Seoul là tuyến
đường trong mơ của
92% dân số Hàn Quốc. Hai đầu đều
đã làm xong, chỉ
còn mấy cây số ở
giữa.
Khi chiến
tranh liên Triều nổ ra thì cả hai bên đều muốn
chiếm được
Seoul bằng mọi
giá do nó án ngữ
chính giữa đất
nước, chỉ trong ba năm mà thành phố này đổi chủ
đến mấy
lần. Vì vậy mới
có chuyện cả
phố khúm núm, sợ sệt
một nhà có người là Quân đỏ khi quân đội miền
Bắc đang chiếm đóng rồi chỉ
mấy hôm sau đã lên mặt chửi
bới, sỉ
nhục người
ta khi quân miền Nam tiến vào, được dăm bữa nửa
tháng quân miền Bắc quay lại thì tranh nhau trốn với
nấp.
Sau đình chiến,
Kaesong là thành phố
duy nhất miền
Bắc giành được từ tay quân miền Nam. Thất bại
trong việc lấy
Seoul nên chính quyền
miền Bắc
đành phải chọn
Bình Nhưỡng làm thủ đô. Dù sao Bình Nhưỡng cũng đã từng là kinh đô của vương
quốc Cao Câu Ly từ ngày xửa ngày xưa và là nơi
nhà Đường
đặt cơ
quan của An Đông đô hộ phủ.
Phong thủy của
người Hán thì chắc cũng tin được, chính vua Lý Thái Tổ nhà ta cũng chọn Đại
La là nhờ tham khảo Cao Biền cơ
mà.
Vậy
còn địa thế
của mảnh
đất Hán Thành có gì xứng đáng để chọn
làm kinh đô của một triều
đại mới?
Seoul có gì hơn Kaesong để
Lý Thành Quế phải chuyển đi (cách đấy có 60 cây số)?
Phục
dựng một
buổi đại
lễ tại
sân Điện Cần
Chính, Hán Thành. Cần
Chính là viết tắt của
“chuyên cần chính trị”. Tòa nhà này quan trọng bậc
nhất kinh thành vì là nơi vua thiết triều,
tuyên chiếu, bố cáo và đón tiếp sứ
thần. Quy hoạch cổ
của Hán Thành lấy đây làm trung tâm. Huế cũng có nơi gần
tương tự gọi
là Điện Cần
Chánh, còn Bắc Kinh thì có Điện Cần
Chính ở Trung Nam Hải là phòng họp của
Bộ Chính Trị, nơi
ban hành những quyết sách quan trọng của
Trung Quốc.
Xin bạn
đọc cùng chịu khó kiên nhẫn tìm hiểu một
vài nguyên lí cơ
bản của
phong thủy trước
đã.
Khi tìm chỗ
đất tốt
để xây một công trình, đặc biệt
là cho nhà vua và hoàng tộc,
ta thường nghe đến Long mạch.
Vậy long mạch
là gì? Long là con vật tưởng
tượng mang lại điềm
lành theo thần thoại Trung Hoa, còn mạch
(脈) cũng như huyệt
(穴) là hai thuật ngữ
dùng trong phong thủy
được mượn từ Đông y. Mạch
là đường ống dẫn
máu trong cơ thể con người, dẫn nhựa
trong thân thực vật, dẫn
nước dưới lòng đất, nhưng
trong trường hợp này là đường vận chuyển một
dạng vật
chất đặc
biệt gọi
là khí. Khí được
nhắc đến
trong phong thủy có ba đặc điểm
chính như sau:
1. Vô hình
2. Chạy ngầm
dưới mặt đất,
tùy địa hình mà tụ lại
hay tản ra
3. Con người hòa hợp với
tự nhiên thông qua công cụ là khí
Vì vậy
long mạch
là đường dẫn sinh khí dưới mặt đất
được hình thành tự nhiên, uốn lượn
uyển chuyển như
con rồng. Người ta cho rằng khí thường tụ lại
ở các quả núi vì núi tượng trưng cho cái tĩnh, sự vững
chắc, trường
tồn cùng thời gian nên long mạch
cũng thường nằm trong núi. Đi cùng với núi là sông, tức là nguồn nước.
Khoan nói về sự vận
hành của khí theo dòng chảy, ta dễ dàng thấy rằng
đô thị nào cũng phải có một con sông để cung cấp nước
uống và giải quyết
nước thải. Tóm lại, mảnh
đất đẹp
cần phải
có núi, có sông mà hợp
lý nhất phải
là minh đường
tụ thủy, hậu đường tọa sơn
(nôm na: phía trước
có nước, phía sau có núi).
Núi sông bao bọc thì rõ rồi nhưng
thế nào là đẹp?
Sơ
đồ một
khu đất được
cho là lý tưởng (lưng quay về số
2, mặt hướng
lên số 5). Theo trục dọc,
phía sau lần lượt có Tổ sơn,
Thiếu Tổ
sơn, Chủ
sơn. Ở
giữa là huyệt hay có thể coi là minh đường. Phía trước có Án Sơn (án là cái bàn làm việc),
dưới cùng là Triều Sơn.
Có dòng nước chảy ra từ trung tâm, có cửa nước
chảy qua khe núi. Theo trục ngang: trái có Tả tí, phải có Hữu tí, xa nữa về
hai bên là các ngọn
Hộ Sơn.
Một
điều nữa
cần biết
đó là về bốn
hướng có bốn vị
thần trấn
giữ thể
hiện bằng
bốn con vật linh gọi là tứ tượng:
Huyền Vũ – con rùa đen – phương Bắc, Chu Tước – con phượng đỏ – phương
Nam, Thanh Long –
con rồng xanh – phương Đông, Bạch Hổ
– con hổ trắng
– phương Tây. Trong mô hình trên Thiếu Tổ
Sơn là Huyền
Vũ, Án Sơn là Chu Tước,
Tả tí gọi
cách khác là Tả Thanh Long và Hữu tí gọi cách khác là Hữu Bạch
Hổ. Giờ
ta cùng xem bản đồ chụp
từ vệ
tinh của thành phố Seoul:
Chú thích tiếng
Việt: Các ngọn núi m1 – Bắc Hán sơn, m2 – Bắc Nhạc
Sơn, m3 – Lạc Sơn,
m4 – Nhân Vương Sơn, m5 – Nam Sơn, m6 – Quan Nhạc Sơn,
m7 – Long Mã Phong, m8 – Yên Sơn. Các dòng nước
r1 – Thanh Khê Xuyên, r2 – Hán Giang. Các công trình a1- Cảnh Phúc Cung, a2 – tường thành, s1 – Cần Chính Điện.
Lấy
Cần Chính Điện làm tâm điểm của
khu vực trung tâm là Cảnh Phúc Cung), vẽ hai trục Bắc-Nam
và Đông-Tây ta mau chóng nhận
ra ý đồ của
các kiến trúc sư. So sánh với sơ
đồ
lý thuyết ở
trên sẽ thấy
tất cả
các vị trí hoàn toàn trùng khớp. Minh đường được bảo vệ
bởi bốn
ngọn núi vòng trong là Bắc Nhạc,
Lạc Sơn,
Nhân Vương và Nam Sơn. Thủy
thì có Hán Giang ở ngoài và Thanh Khê Xuyên dẫn
nước chạy ngay sát cung điện. Chính vì vậy mà người ta phải đào lên trả lại
Thanh Khê Xuyên như
nó vốn có là để khơi
thông dòng khí kết nối
cả quần
thể thành một khối
hoàn chỉnh.
Bản
đồ cổ
thể hiện
Hán Thành với bốn ngọn
núi ở bốn
hướng. Thanh Khê Xuyên ở giữa,
Cảnh Phúc Cung bên trái
Nếu
phân tích tiếp cố đô Khai Thành thì sẽ rất
dài nhưng kết
quả thì cũng hoàn toàn giống như
Hán Thành. Cũng hai vòng núi trong núi ngoài,
minh đường tụ thủy
thậm chí còn chuẩn xác hơn Hán Thành rất
nhiều. Vì vậy Triều
Tiên Thái Tổ dời đô sang Hán Thành cốt là muốn tìm một mảnh
đất mới,
xây dựng cung điện mới
chẳng qua vì cung điện cũ của nhà Cao Ly đã bị quân khởi nghĩa Khăn Đỏ bên Tàu kéo sang phá hủy hoàn toàn mà thôi.
Kinh thành mới
nhưng vẫn
dựa trên quan điểm phong thủy cũ. Điểm khác nhau cơ bản
là Hán Thành quay hướng
Nam còn Khai Thành quay hướng
Đông Nam. Hướng Nam là hướng dành cho thiên tử, mà đã nói là Triều Tiên không hợp mệnh
đế nên như ta đã biết
ở bài trước, Cảnh
Phúc Cung cũng có số
phận không tốt đẹp
hơn là bao. Nhìn vào trục
dọc trong hình ta thấy, vì muốn chọn
hướng chính Nam mà nó
không đi qua các đỉnh
núi ở hướng
Bắc-Nam nên đẹp mà chưa trọn
vẹn. Vả
lại thế
đất này dựa dẫm
vào quá nhiều núi, có một nhược
điểm là nó còn phải hợp
tuổi hợp
hướng, đời này thịnh, đời
sau chưa chắc.
Triều đại
này, dòng họ này vượng còn triều khác, họ khác lại không. Muốn chọn
“nơi thượng
đô kinh sư mãi muôn đời”
thì phải là vùng “ở giữa
khu vực trời
đất”, bằng
phẳng, rộng
thoáng, không phải
là kinh đô của vua mà là kinh
đô của dân, các thủ đô cả
trăm cả nghìn tuổi bên Tây bên Tàu đều chung đặc điểm
như vậy.
Tuy nhiên hậu thế Hàn Quốc đã nghiên cứu khoa học hơn,
đúc rút kinh nghiệm từ
tổ tiên, ta sẽ cùng xem họ đã làm thế nào ở
bài tiếp theo nhé.
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét