Vanuatu (bài 8): bỏ mứa dơi hầm, từ chối hoa hậu
Đặng
Thái
Muốn
ăn thì lăn vào chợ
Muốn
đi ăn nhà hàng ngon thì phải
dụng chiêu lấy ngắn
nuôi dài. Ăn cơm bình dân trong chợ vừa
gần gũi với dân bản xứ
lại vừa…
tiết kiệm
được quân lương. Bước vào khu ăn uống với
những cái bàn gỗ trải
vải nhựa
xanh đỏ và những cái ghế băng thấy giống
như ở
quê nhà. Ruồi bay nhiều như
lần ăn ở
Đồng Hới
cách đây hơn mười lăm năm vậy. Mấy
anh chị Tây cũng ngồi vắt
vẻo mút mát thì cớ gì mình không ăn được. Hàng nào cũng có
menu hẳn hoi, cũng bò, cũng cá. Miếng bít tết bò mỏng dính nhưng thịt
và rau đều ngọt
ngon nên đánh chén ngon lành.
Ngoài cơm thì
người
địa phương hay ăn
kèm
sắn luộc, do thích ăn chứ không phải đói kém mà độn. Ảnh: Đặng Thái
Làm một
vòng quanh chợ thì thấy rau quả đa dạng
như ở
Việt Nam, nhất là rau thơm. Nhìn bó mùi tàu (ngò gai) hay quả bơ
thì xuýt xoa vì rẻ, bên Úc bán đắt như
quỷ. Nhiều
giống rau thơm ở
đây là do các cụ chân đăng nhà ta mang đi từ cả
trăm năm trước, như cần
ta, rau răm (Vietnamese mint) chẳng
hạn. Không chỉ rau mà còn các loại cây ăn quả như
khế, chuối,
mít, sau này là thanh long. Ai đi nước
ngoài lâu, nhất là mấy nước
châu Âu rét mướt, về Việt
Nam thấy người
nhà nấu rau thì cứ giãy nảy cả
lên. Bà cô ở Nga về, thấy
bà nội nhặt
rau cứ rú lên: “Bà nhặt kiểu
gì mà phí phạm thế này, đúng là kẻ ăn không hết người
lần không ra” thế là bị
bà cho một bài. Mấy chị
Tây thì thích ăn chuối,
cứ đâu chuối rẻ
là thấy ăn lấy ăn để như
chết đói.
Chợ
bán nhiều nhất
là khoai, có hẳn một khu riêng, củ nào củ nấy
bằng bắp
đùi. Mình chỉ thấy thú vị nhất
là món lạc (đậu
phộng) cả
chùm, thân cây còn xanh nguyên, thấy
cả lá rễ,
buộc túm lại thành một bó, người ta vừa đi vừa bóc ăn. Lúc đầu tưởng
ăn sống đâm hoảng, sau mới biết
là luộc rồi
nhưng chưa
thấy cách ăn vậy bao giờ. Món ăn có ngon cũng là nhờ nguyên liệu tươi
sạch, ẩm
thực Việt
Nam ngon một phần là vậy. Về
các vùng quê ở Tây thì thực phẩm
cũng ngon lành nhưng
ở thành phố thì chán chết, dù mua ở chợ
hay siêu thị thì cái gì cũng
nhạt nhẽo,
to mà không chất.
Khoai cứ vứt la liệt, ai mua thì đến nhặt rồi đi tìm chủ trả tiền chứ không có người ngồi trông hàng. Ảnh: Đặng Thái
Người
Đen ăn uống đơn
giản, nên nền ẩm
thực cũng không có gì đặc sắc.
Món đặc sản
quốc hồn
quốc túy là laplap. Laplap dùng bột xa kê hoặc khoai môn nghiền rồi
gói lá chuối cùng các loại thịt,
đem nướng vùi dưới đất. Khi ăn thì xúc sữa dừa
cho lên trên. Cái coconut cream làm thủ
công này khác hoàn toàn loại
đóng hộp trước
giờ vẫn
ăn, nó thơm nhưng không ngấy
như loại
cốt dừa
ta vẫn bỏ
vào chè. Mình có mua mấy
chai dầu dừa
để tặng
ai thích bôi lông đầu,
đem về đến
nhà nó đông đặc như mỡ
lợn, đúng là nguyên chất.
Hàng cơm với món laplap đựng trong đĩa vuông này
làm bằng
chuối
xanh. Ảnh:
Đặng Thái
Chất
chơi
quán
Pháp
Hôm trước
mới là ăn đồ Pháp ở một
quán “giả cầy”
vì chủ người
Úc, nên trước khi bái biệt phải
đi ăn ở một
nhà hàng Pháp thực
thụ. Có nhiều quán Pháp từ đầu
đến chân nên chọn ăn quán nào cũng là bài toán khó.
Mình quyết định
chọn L’houstalet mặc dù mọi người
đã cảnh báo là sẽ phải
đợi dài cổ mới
có ăn.
Nhà hàng được
quảng cáo là có tuổi đời
lâu hơn cả…
nước Vanuatu. Vì Vanuatu độc lập
năm 1980, còn L’houstalet mở
cửa năm 1973. Uy tín bốn mươi
năm chứ chẳng
chơi, lại
còn thực đơn
25 năm nay không thay đổi.
Lúc đến cửa
nhà hàng thì cũng thấy
hoành tráng thật, không phải vì quy mô mà vì ở cửa
có treo tấm biển đồng
“di tích lịch sử” viết
bằng ba thứ tiếng:
“Nơi đây, vào ngày 19/9/1979, lúc 4 giờ sáng, đại diện
của tất
cả các đảng phái chính trị, thủ
lĩnh các tôn giáo, tù trưởng
các bộ lạc
và thành viên của
Ủy ban hiến pháp đã hoàn thành bản dự
thảo Hiến
pháp nước Cộng hòa Vanuatu, bước quyết định
để tiến
tới nền
độc lập”.
Nhà hàng bên trong rất
rộng, các bàn ngồi đông nghịt, và chủ yếu
là người địa phương,
giới trí thức da trắng, thương nhân người Hoa, chính trị gia, nghĩa là những người
có tiền. Nhìn quanh thì thấy nhà hàng được trang trí bởi rất
nhiều tranh, treo kín tường và tất cả
có cùng một phong cách, có
lẽ là cùng một họa
sĩ. Sau này mới biết đấy
là tranh của hai nghệ sĩ nổi
tiếng ở
Vanuatu tên là Aloi Pilioko và Nicolai Michoutouchkine người gốc Nga. Hai ông có bức phù điêu to đùng ở Bưu
điện thành phố ngày nào cũng đi qua mà không nhận ra.
Một
số bàn có người châu Á nhưng tất cả đều nói tiếng Pháp. Bàn bên có món
tôm flambe thơm
điếc mũi. Trên tường là tranh của Pilioko. Ảnh: Đặng Thái.
Menu đưa
ra rất nhanh nhưng đợi
người đến ghi món thì rất lâu. Menu dày như quyển
từ điển,
chưa từng
đi ăn ở đâu mà thấy menu nhiều món thế, tiếng
Pháp ghi trước, tiếng Anh bên dưới. Cuối cùng mới nhận
ra chỉ có một
người nhận order chính là… ông chủ, đến
từng bàn ghi món. Mình gọi:
Escargots à l’ail (Ốc sên bơ tỏi)
Crabe farci (Cua phá xí)
Civet de roussette
Món cuối
cùng thì phần dịch tiếng
Anh ghi là “flying fox” (sóc bay?!) nhưng
thực tế
nó là con… dơi. Civet là món thịt hầm
nhừ nguyên con với rượu
vang đỏ và hành tây tím. Đợi được
ghi món đã lâu thì đợi
ăn còn lâu hơn nữa, ăn kiểu Pháp mà!
Escargot, baguette và beurre. Ảnh: Đặng Thái
Nhà hàng cho dọn
ra một ổ
bánh mì và miếng bơ để
chiêu đãi khách. Một
đầu bánh mì mà to thế này thì cả cái bánh chắc phải
hơn một
mét. Bánh mì nóng giòn của
nhà tự làm, đựng trong cái đĩa xám hình bầu dục
có thành cao hay dùng ở
Pháp. Thử hỏi
trên đời còn món gì ngon hơn bánh mì nóng ăn lúc đói hả
giời? Cứ
bảo ăn từ từ
để đợi
món ra mà đợi mãi không thấy nên ăn hết nhẵn,
nhặt đến
cả vụn.
Có thể nói luôn không cần đợi
món chính: cái bánh mì này là món ngon nhất
của nhà hàng (mà lại… miễn
phí). Hóa ra không phải
chỉ ở
Pháp mới có bánh mì. Bánh mì ngon thế này ở
Việt Nam chỉ có một
lần ăn ở
Cẩm Phả,
đi chơi với
người quen làm quản đốc
mỏ than, ông ấy đi làm về đưa
cho cái “bánh mì mỏ” nóng hổi, chuyên làm cho thợ mỏ
ăn, ruột nó đặc kịt,
ăn xong quên luôn sự
đời và… bữa tối
vì no.
Cua và dơi. Ảnh: Đặng Thái
Ốc sên được nấu rất
vừa, đựng
trong cái đĩa truyền
thống với
bộ đồ
nghề chuyên nghệp. Nhưng
mà ngon hơn cả
lại là bơ, có lẽ
là bơ tự
làm ở địa
phương. Cua phá xí cũng khá nhưng không ấn
tượng lắm. Cuối
cùng là món… dơi hầm. Có quán còn để nguyên đầu con dơi nhe răng trông phát khiếp, may mà ở đây đã bỏ đầu
đi rồi. Ngược
lại với
mong đợi, thịt
con dơi rất
khô, nước sốt thì chua và đắng. Dĩ nhiên những món hầm Pháp thì bao giờ cũng hơi đăng đắng
nhưng quả
thực rất
khó ăn, ấy là chưa kể
thịt vẫn
còn mùi nồng. Lần đầu
tiên và cuối cùng trong
chuyến đi phải bỏ
thừa. Mấy
hôm sau gặp bác Việt kiều
mới biết
bên này người Việt chuyên nấu món dơi… giả
cầy và rựa mận,
thơm ngon đáo để,
Tây ăn thích mê!
Khi ra trả
tiền thì thấy chỗ
quầy rượu
có treo ảnh Hoa hậu Vanuatu. Thấy mình nhìn tấm ảnh,
cô phục vụ
hỏi: “Me-xừ có muốn chụp
ảnh với
cô trong ảnh này không?”.
Mình giật cả
nảy, hỏi
lại: “Làm sao mà chụp được
hả chị?”.
Cô chỉ tay ra sau lưng mình nói đơn
giản: “Đang ngồi ăn kia kìa”. “À, ra là khách
quen”. “Không, con gái ông chủ
đấy, còn cái ông vẽ tranh treo khắp ở
đây cũng đang ngồi
ăn cùng. Để em ra gọi lại
chụp ảnh
nhé?”. “Thôi thôi, ai lại
làm thế được”
(Nghĩ cũng tiếc, chẳng mấy
khi đi đâu lại gặp hoa hậu một
nước ngồi ăn trước mặt mình). Ông chủ đang ngồi ăn cùng một chục
quan khách quanh cái bàn tròn, nom toàn văn nghệ
sĩ, ông ra dáng một
người bảo trợ
cho nghệ thuật
lắm. Cô phục vụ
tính tiền xong sau khi đã kiểm tra ba lần bằng
máy tính, phải chạy lon ton ra đưa ông chủ
duyệt hóa đơn một
lần nữa.
Gớm, quản
lý cả đầu
vào lẫn đầu
ra! Nhận hóa đơn mình mới
biết là giá trong menu chưa bao gồm thuế
VAT 12,5%. Thịt dơi còn đang giắt
trong răng đây này!
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét