Vanuatu (bài 6): Pháp đi, Mỹ đến, Trung Quốc bắt đầu vào. Chỉ Cuba là trong sáng
Đặng Thái
Phụ
nữ và trẻ em tắm giặt bên bờ sông. Nước trong vắt thấy cả cá bơi và
đáy
sông.
Ảnh: Đặng Thái.
Không làm mà phải
chịu
Việc
môi trường sinh thái đang thay
đổi theo chiều hướng
xấu chính là vấn đề
lớn nhất
với Vanuatu. Biến đổi
khí hậu đang hiện diện
ở đây như một
sự thật
hiển nhiên không thể chối
cãi được, trong khi cơ sở
hạ tầng
và năng lực kinh tế của
một đảo
quốc nhỏ
bé khó mà chống chọi nổi.
Nhưng khổ
nỗi người
dân nơi đây không hề
tàn phá môi trường mà lại phải
gánh chịu hậu
quả từ
phần còn lại của
thế giới
đang ngày ngày làm ô nhiễm
Trái đất. Người
dân Vanuatu sinh sống
vô cùng thân thiện
với môi trường, theo cách nói của phương
Tây, bởi thực
chất họ
vẫn sinh hoạt đơn
giản theo cách mà ông cha họ nghìn đời vẫn
sống. Đám trẻ con thì cứ tủm
tỉm cười,
liếc mắt
nhìn trộm, e dè đứng nép cả vào nhau dưới gốc đa hết sức
dễ thương,
có lẽ vì ít khi thấy một
người ngoại quốc
đến từ
châu Á.
Trẻ
con ở
Espiritu Santo (Vanuatu). Hình từ trang
này
Một
thông tin khá thú vị
là nước đang giúp đỡ các quốc đảo
Nam Thái Bình Dương
chống biến
đổi khí hậu một
cách tích cực và hiệu quả
lại là Cuba. Các nước lớn như
Trung Quốc đến
đây vẫn chỉ
vơ vét là chính, còn Cuba cấp
học bổng
ngành y cho sinh viên và gửi
bác sĩ sang. Ví dụ
như ở
Kiribati là một nước nhỏ láng giềng, 16 bác sĩ Cuba đã giúp giảm thiểu
đến 80% tỉ lệ
tử vong ở trẻ
sơ sinh. Điều kiện
y tế ở
đây gần như
không có gì, đỡ
đẻ đều
tại chỗ,
trừ khi có bệnh nặng
lắm mới
bắt xe vào thành phố, vì căn bản là không có xe, như mình đi cả
ngày may ra mới gặp một
hai xe đi ngược chiều.
Huy hiệu hình cờ Cuba và cờ Vanuatu bắt chéo
Ngay trên đảo
chính Efate mà nhiều
nơi vẫn
chưa có điện
và nước máy. Người làng vẫn tắm
gội, giặt
giũ và lấy nước
sinh hoạt từ
những con sông nhỏ. Nguồn
nước tự nhiên sạch vô cùng, không nhà máy, không chất thải
nên có thể múc lên là uống được.
Mấy năm gần đây nước sông suối đang ngày càng ít đi, nhiều suối
nhỏ đã cạn.
Lí do là vì El Niño, John cũng không hiểu
El Niño là gì nhưng
đọc
báo thì thấy viết thế.
Thác nước Mele vốn là cảnh quan nổi tiếng
nhất vùng này, khi trước người ta còn tổ chức
chương trình du lịch mạo
hiểm bám dây leo ngược lên thác nhưng giờ
thì đã tạm dừng
vì thác không còn nhiều
nước. Mình ỉu xìu bỏ qua điểm tham quan này vì đứng từ
trên cao nhìn xuống,
thác nước chỉ còn những dòng nước yếu ớt,
không phải những
dòng chảy trắng
xóa quanh năm như
trong ảnh quảng
cáo.
Thác Mele trong ảnh quảng cáo. Hình từ trang
này
Trong khi El Niño gây thiếu nước
thì những cơn
bão biển lại
xuất hiện
với tần
suất cao hơn và cường
độ mạnh
hơn. Bão Pam năm 2015 đã tàn phá nặng
nề, thiệt
hại ước
tính hơn 250 triệu đô với một
quốc gia mà GDP chỉ khoảng
750 triệu đô. Tổng thống
Baldwin Lonsdale đang dự
Hội nghị
Thế giới
lần thứ
ba về Giảm
thiểu rủi
ro thiên tai tại Nhật Bản
vào tháng 3. 2015 thì ở
nhà bão Pam tiến vào tàn phá,
ông kêu gọi thế giới
giúp đỡ Vanuatu trong giọng nói nghẹn ngào và dường như chỉ
chút nữa thì bật khóc. Mình đến Vanuatu sau một năm nhưng vẫn
thấy rõ hậu quả
của nó để lại.
Những gốc
cây năm bảy người ộm bật
cả rễ
lên nằm ven đường, bờ biển
sạt lở
những mảng
sâu hoắm.
Bãi biển với hai màu nước rất đẹp. Nước biển dâng đang là một nguy cơ trông
thấy.
Bão Pam đã quật
vỡ cả bờ đá phía trước. Ảnh: Đặng Thái.
Pháp đi, Mỹ
đến, Trung Quốc bắt
đầu vào
Xe dừng
lại bên một vách đá, có thể phóng tầm mắt
nhìn bao quát một
vịnh nhỏ.
Phía sát biển là một dãy nhà lớn lợp
tôn đã han rỉ, xác xơ. Đó là nhà máy tuyển
quặng mangan cũ của người
Pháp bỏ lại
sau khi Vanuatu giành độc
lập vào năm 1980. Từ bấy
đến nay chính quyền đành bỏ mặc
đống di sản ấy
mà không vận hành được. Tôi muốn lại
gần xem thì John nói không vào được vì chủ đất
đã khóa cổng, chặn đường
lại rồi.
“Ai là chủ
cơ?” Tôi hỏi.
“Người Pháp, họ chạy
lấy người
nhưng không bỏ
của, những
đồn điền
bát ngát trên đảo
này vẫn còn rất nhiều
thuộc sở
hữu của
người Pháp, dân Đen chỉ làm thuê cho họ thôi.”
Trong thời
gian Chế độ
Cộng quản
tồn tại
(1906-1980) đã có một
sự kiện
“long trời lở
đất” ảnh
hưởng đến Vanuatu. Chiến tranh Thế giới
thứ hai đã mang đồng minh “vĩ đại” của
cả Anh và Pháp là Hoa Kỳ đến đây, lựa chọn
New Hebrides làm căn cứ
chính để xây dựng tuyến phòng thủ chống
phát xít Nhật trên mặt trận
Thái Bình Dương vì lo sợ bị
cắt đứt
con đường đến Úc. Người Mỹ đã tiêu cả núi tiền vào New Hebrides để làm quân cảng, xây sân bay, đường sá và chuẩn bị
vô số súng ống, xe tăng, xe bọc thép, đại pháo sẵn sàng trên các đảo. Con đường quốc lộ
và sân bay quốc tế ngày nay đều do người Mỹ xây dựng 70 năm về trước.
Một
số địa danh còn lưu lại những cái tên thú vị. Ảnh: Đặng Thái
300,000 lính Mỹ
ngày ấy đổ
bộ vào New Hebrides mang theo lượng hàng hóa khổng lồ.
Những người
thổ dân tưởng họ là thiên binh thiên tướng nhà trời cưỡi
hàng đàn chim sắt,
mang theo những thức ăn ngon lạ thường
(đồ hộp)
và những vật
dụng lạ
kì. Thậm chí thổ dân còn tôn thờ một
vị thánh tưởng tượng là John Frum, tương truyền là John From (America) và những hàng hóa, quân lương của người
Mỹ. Người
thổ dân tin rằng thánh John Frum này chính là đấng cứu
thế vì ông ấy… da đen giống họ.
Lần đầu
tiên người nước ngoài đến đây mà da lại không trắng, chính là mấy anh lính Mỹ da đen. Ngày nay John Frum không
chỉ là một
tôn giáo mà còn là một
Đảng chính trị.
Thờ
thánh John Frum với
một cái máy bay bằng cỏ. HÌnh từ trang này
Vậy
nhưng người
Nhật đã thua trước cả khi vươn được
tới nơi
này. Chiến tranh kết thúc, người Mỹ thậm
chí không đủ tiền để
chuyên chở số lượng
khổng lồ
thiết bị
và vũ khí hạng nặng về
nước, gạ Anh và Pháp mua lại không được, đại gia tư bản
đành đem đổ bỏ tất
cả xuống
biển. Ngày nay khắp nơi
vẫn còn những tàn tích với dấu
ấn của
người Mỹ, ngay cả những
chai Coca Cola mà lính Mỹ
vứt lại
cũng được người địa phương
thu gom làm
thành khu trưng bày. Một
điểm lặn
biển du lịch ở
đảo Santo còn được gọi là bãi Triệu đô (Million dollar point) vì dưới đáy biển là triệu triệu
đô la khí tài quân sự
của Mỹ
đã han rỉ, bám đầy rong rêu và san hô.
Một
xe tăng han rỉ
trên bãi triều
ngập
mặn. Ảnh: Đặng Thái.
Chuyến
hành trình kết thúc ở nhà nghỉ của
mình bên bờ Vịnh. Con đường bao biển lẽ
ra rất thơ
mộng nhưng
giờ ngổn
ngang sắt thép và bê tông. Người Trung Quốc đang thi công, con đường mới sẽ
rộng và đẹp hơn
nhiều. Mình lang thang đi dọc bờ
biển, nhiều du thuyền trắng
như những
con mòng biển san sát phía
xa, nắng chiều nhàn nhạt nhỏ
giọt trên thảm cỏ
còn trời vẫn
cứ xanh lạ thường.
Ngoài phố các xe đều đồng
loạt treo cờ Pháp to tướng chạy khắp
nơi. Đang mùa Euro, nên đội
tuyển Pháp vẫn được
sự ủng
hộ nhiệt
tình của những
cổ động
viên ở vùng sâu vùng xa này. Bỗng bắt
gặp mấy
bác trung niên đang chơi
pétanque. Món này ở Việt
Nam gọi là bi sắt, một
thú tiêu khiển đặc trưng
chất Pháp. Tiếng Pháp có thể không còn thịnh hành nhưng có những
thứ giản
dị vẫn
tạo thành cái gì đấy khác biệt, có thể gọi
là bản sắc
của một
đất nước
vẫn còn rất trẻ.
Mình vẫn luôn yêu thích những thành phố có hương
vị sống,
không cần phải
to lớn, đông vui, miễn là lối sống
ở đấy
có nhạc điệu.
Thế là vui miệng hát:
“Quand doucement tu te penches
En murmurant: “C’est dimanche,
Si nous allions en banlieue faire un tour
Sous le ciel bleu des beaux jours?”
Và quyết
định tối
nay sẽ phải
tận hưởng
nốt cái di sản quý giá nhất mà thực dân để lại,
chính là… kỹ nghệ đánh chén!
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét