Vanuatu (bài 2): run rẩy đi rình núi lửa phun
Đặng
Thái
Ngắm
núi lửa sục
sôi trong hoàng hôn đỏ
rực
Mặc
dù núi lửa phun trào không phải chuyện đùa, dung nham nóng chảy có thể lấy
đi cả nghìn sinh mạng trong một thời
gian ngắn, nhưng
hàng vạn du khách vẫn đến
Vanuatu mỗi năm để được
tận mắt
chứng kiến
cảnh tượng
hùng vĩ trong lòng núi lửa.
Để đảm
bảo an toàn cho khách tham quan, Cục khí tượng địa chất
Vanuatu thường xuyên quan trắc và cung cấp thông tin cho người dân về mức
độ hoạt
động của
núi lửa. Có sáu cấp độ
từ 0 đến
5, ngày mình đến núi lửa đang ở cấp
độ 1, cấp
độ 3 là chính quyền sẽ
không cho phép đến
gần núi lửa.
Núi Yasur được
mệnh danh là “ngọn núi lửa đang hoạt động
dễ tiếp
cận nhất
thế giới”
vì xe có thể chạy lên đến sát gần miệng
núi lửa. Hành khách chỉ còn việc xuống
xe và leo bộ chừng 30 phút trên một đoạn
đường không dốc lắm.
Vì thế trong đoàn có cả những
bác đã lớn tuổi.
Từ khách sạn đến
chân núi phải mất hai tiếng chạy
đường đất. Với
mình thì có thể coi là hơi xóc nhưng
với các chị em cô bác Tây thì như kiểu
lòng mề lộn
tung lên cả. Những con đường đất này được mở cũng là nhờ nguồn
viện trợ
của Chính phủ Australia. Ở gần
thị trấn
thì thấy một
công ty Trung Quốc
đang tiến hành xây những đoạn
đường bê-tông đầu tiên trên đảo, họ
đang cưa, chặt
những cây cổ thụ
khổng lồ
ven đường.
Khoảng
chân núi lửa
nhìn từ
trên không. Ảnh:
Đặng Thái.
Xe đến
gần núi lửa thì một màu xám xịt mênh mông bắt đầu
hiện dần
ra. Tro núi lửa phủ kín cả một
vùng rộng lớn.
Trên nền đất,
các lớp tro bị gió thổi tạo
thành hình những lớp sóng như đồi
cát ở Nam Trung Bộ nước
ta. Dọc theo hai bên đường là những cây dương xỉ mọc
chen nhau, khổng lồ như
thể chúng vẫn đứng
đấy từ
triệu năm về trước.
Xe băng qua những khối đá khổng lồ
từng bị
nung chảy bởi
dung nham có màu đỏ
như son (gọi là mắc-ma). Anh lái xe giải thích là chúng tôi đang chạy qua lòng một con sông rất lớn
trước đây, còn giờ đã cạn
khô vì biến đổi khí hậu. Cảnh
tượng hùng vĩ giống như
trong các phim khoa học viễn
tưởng về khủng
long và kỷ Jura vậy.
Xe đi rất lắc nên khó chụp nhưng vẫn có thể thấy độ khổng lồ của dương xỉ. Ảnh: Đặng Thái
Khi đến
gần miệng
núi thì bắt đầu nghe thấy âm thanh của tự
nhiên mới dữ
dội làm sao. Đầu tiên là những tiếng
“sóng” vỗ ầm
ầm như
ở biển,
rồi đến
những tiếng
nổ như
bom phát ra từ phía dưới sâu khiến nhiều
chị em phụ nữ
phát hoảng. Mỗi
đoàn có ba hướng dẫn viên người địa phương
đi cùng, một người
dẫn đầu,
một người
bọc hậu
và một người
đi ở giữa
để đảm
bảo an toàn. Một bác gái lớn tuổi
dù rất sợ
phải nắm
chặt tay người hướng dẫn nhưng
vẫn cố
gắng tươi
cười để động
viên các bạn đồng hành (chắc cũng đang vãi ra quần).
Đoàn người tiến đến gần miệng núi, hoàng hôn buông
xuống
rực rỡ mà huyền ảo (không thấy được trên ảnh đâu!). Ảnh: Đặng Thái
Anh hướng
dẫn viên nói rằng mới
năm bảy chục
năm trước, ông bà anh vẫn còn sinh sống trong bộ tộc.
Thổ dân Tanna coi Yasur như một
vị thần,
là “Mẹ thiên nhiên”. Từ xa xưa
họ tin rằng từ
núi lửa này sinh ra mưa, sinh ra nắng, cho mùa màng bội thu hay tạo ra giông tố. Nhưng
cách tiếp cận
thần thánh của họ
lại khác với chúng ta, không hề khiếp
sợ, thờ
cúng mà ngược lại tìm cách thấu hiểu
và sẻ chia với “Mẹ
thiên nhiên”. Thầy
pháp của bộ
tộc thường
ngồi ở
miệng núi lửa để
lắng nghe những âm thanh ầm ì hay sôi sục mà đoán biết thần
linh đang “giận dữ” hay không hoặc dựa
vào “giọng nói” đó để sáng tạo ra những bài hát cho dân làng.
Bất
chợt một
tiếng nổ
vang trời phát ra, mặt đất
rung lắc nhè nhẹ và rồi
dung nham đỏ rực phun lên, hàng trăm tia lửa nóng bỏng tung lên trong ánh hoàng hôn thật là một cảnh
tượng ngoạn mục
không bút mực nào tả xiết.
Phải cảm
nhận bằng
tất cả
các giác quan mới
thấy được
hết cái phi thường của Mẹ
thiên nhiên. Mùi lưu
huỳnh bốc lên, tro bụi bay ào ào chạm vào da thịt, gió trên đỉnh núi cao gào rú và nguồn nhiệt
lượng khổng lồ
trong lòng đất vẫn trào dâng mãnh liệt. Gió mạnh như
quạt ba tiêu, đứng cũng khó vững, mà sau lưng là vách núi. Tro bám hết
vào mặt mũi, tóc tai, quần áo, tối về
cởi tất
dốc ra còn thấy tro.
Dung nham nóng hàng nghìn độ đang phun lên từ dưới sâu. Ảnh: Đặng Thái
Không ai muốn
rời đi, mọi người
đều cố
nán lại đợi
núi lửa phun trào thêm nhiều lần
nữa để
ngắm và để chụp
ảnh (là chính). Cứ thế
trời dần
tối, màn đêm phủ xuống
thì ngọn lửa
kia càng sáng rực,
những dòng dung nham bắn lên rõ mồn một.
Mình hình dung như
đây là cái lò rèn khổng lồ
của một
vị thần
mà mỗi một
nhát búa nện xuống là một âm thanh kinh thiên động địa
vang lên và muôn ngàn tia lửa
bắn ra. Trời tối
mịt thì cả đoàn mới tạm
thỏa mãn và lục tục
kéo nhau xuống núi. Nhiều người
vượt cả vạn
dặm đến
đây theo đúng nghĩa đen (từ
Mỹ) đã được vừa ý ra mặt.
Do không có máy ảnh chuyên nghiệp nên không tự tay ghi lại được. Đành chọn một tấm ảnh kiểu bưu thiếp. Nhưng đúng
là
ngoài
đời nhìn giống như ảnh này thật. Ảnh: Andrew J Swann.
Ra khỏi
khu vực miệng
núi lửa thì cả một
không gian bao la hiện
ra trước mắt tôi. Ngoài ánh sáng mập mờ
ở phía đỉnh núi lửa thì xa tít tắp đến
tận chân trời không hề có bất
kì một ánh đèn nhân tạo nào. Cả không gian đen đặc lại.
Nhưng chỉ
cần ngửa
cổ nhìn lên trời thì một thế
giới hoàn toàn khác lại hiện
ra: cả dải
ngân hà đang lấp lánh, chạy dọc
trên trời, thật
gần đến
mức có thể đưa
tay ra chạm được.
Mọi
người lên xe để quay về khách sạn. Những
bản làng dọc con đường mấp mô không hề có bất
kì một tia sáng nào của cái “văn minh” mà chúng ta đang hưởng thụ. Một
đoàn làm phim của
Australia đã mời những thổ
dân ở đây đóng bộ phim “Tanna”, ra mắt tại
Liên hoan phim Cannes lần
thứ 72 (2015). Bộ phim kể về
câu chuyện tình có thật của
một đôi trai gái, vì không muốn tuân theo cuộc hôn nhân giữa hai bộ tộc
do tộc trưởng
sắp xếp
mà đã dẫn nhau lên miệng núi lửa ăn nấm độc
tự sát. Từ đó (năm 1987), các bộ tộc
trên đảo từ
bỏ tập
tục sắp
đặt hôn lễ mà thuận theo sự lựa
chọn của
tình yêu. Hầu hết các diễn viên là những người
chưa một
lần trong đời biết
đến một
bộ phim là gì, họ chỉ
đơn thuần
thể hiện
lại những
gì họ vẫn
làm trong cuộc sống thường
nhật. Phim rất hay và bối cảnh
trong phim (đảo Tanna) thì tuyệt đẹp.
Núi lửa ở đảo Tanna. Hình từ trang này
Đèn xe rọi
sáng mới thấy
bên đường vẫn có những người
dân đang đi lại, vác củi, bế
con hay xách nước. Con sông cạn khô khi trước khiến mình băn khoăn một câu hỏi: liệu
văn minh đi cùng với
sự tàn phá môi trường có thực sự
đem lại hạnh
phúc cho người dân nơi đây, khi mà nụ
cười vẫn thường
trực trên môi họ, những
người không biết đến
tivi nhưng lại
sở hữu
một không gian sống bao người thèm muốn?
Tái bút: Còn một
chuyện chưa
kể thế
này, là trên xe cùng đi là một
đôi người Pháp. Biết mình đến từ
Việt Nam thì ngạc nhiên lắm, anh chồng tự
giới thiệu
là bà nội anh người Việt Nam, ông nội thì da trắng ở
mãi đảo Martinique (lãnh thổ hải
ngoại của
Pháp bên Ca-ri-bê). Mình cũng không tiện
hỏi sao hai cụ lại
lấy nhau. Tiếng Anh của hai vợ chồng
rất kém, nói câu được câu không, tiếng Pháp của mình thì chỉ dừng
lại ở un,
deux, trois. Nghĩ thời
thế cũng thật lạ
kì, ông mình và ông hắn
ngày bé đi học đều đọc
thuộc lòng bài đầu tiên rằng “Tổ
tiên chúng ta là người
Gô-loa” (Nos ancêtres étaient des Gaulois), hắn lại
còn mang dòng máu Việt,
thế mà cuối cùng hai người ngồi đây lại không nói được với nhau câu nào.
Rồi
mình thiu thiu ngủ,
hai vợ chồng
biết mình ngu tiếng Tây nên phát loa hết công suất, nói liên tục suốt
hai tiếng đi, hai tiếng về.
Tiếng Pháp vốn ngọt
ngào mà giờ như búa bổ,
có lúc mình nghe loáng thoáng thấy Vietnamien,
hình như có cả Annamite,
hay là chúng nó nói xấu
mình? Mình cay lắm,
quyết tử
thủ đến
tận lúc về khách sạn, trong đầu cố
nhớ lại
khi mẹ dạy
lúc bé để rặn
ra được một câu sao cho thật tự
nhiên. Mình bước xuống xe, thản nhiên nói: “J’ai tellement
faim. Je voudrais manger quelque chose.” (Tớ
đói quá, giờ chỉ muốn
ăn cái gì một tí). Cô vợ trợn
mắt như
Trương Phi còn anh chồng thì dừng nói đột ngột
như hóc xương
cá, hai vợ chồng
ngồi chết
lặng một
lúc trong xe. Mình nhảy
chân sáo đi vào gọi
luôn hai miếng bifteck à
point ăn cho đã! Xin hẹn
gặp lại
các bác ở bài sau.
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét