Vanuatu (bài 7): Xứ sở lạ kì – nơi cấm rượu và đồ ăn thì toàn organic
Đặng
Thái
Lời
mở đầu: Với điều kiện kinh tế của nhiều người Việt Nam thì đi du lịch nước ngoài ở cùng một địa điểm hai lần đã là nhiều. Mình rất ngạc nhiên khi người Tây họ có thể đi Thái Lan năm lần, đi Bali sáu lần, không phải chỉ vấn đề tài chính mà còn không
hiểu
tại sao họ không chán. Thực ra thị hiếu của phần đông dân Tây đơn giản đến bất ngờ, nếu thích một nơi thì
có
thể
đi nhiều
lần suốt nhiều năm, thích một món ăn thì có thể gọi cả trăm lần mỗi năm. Vì thế mà nhiều người quay lại Vanuatu cũng chỉ vì… ăn. Hương vị ẩm thực ở đây chẳng kém gì ở Paris mà nguyên liệu thì tuyệt hảo. Những nhà hàng mà nhiều người nói đã quay lại đến lần thứ bảy thì cũng đáng để thử lắm chứ.
Tại
một chợ địa phương ở Vanuatu. Hình từ trang này
*
Mỗi khi đi chơi mình thường
dựa theo phương châm các cụ đã dạy:
“Ăn nhiều, ở
hết bao nhiêu”. Dĩ nhiên đi nghỉ dưỡng
ở khách sạn năm sao thì ai chẳng thích nhưng nếu
phải hi sinh chỉ ở
tạm được
mà ăn ngon lành thì mình cũng vui vẻ
bằng lòng. Muốn hiểu
về một
dân tộc thì phải xem họ ăn cái gì. Mời các bạn cùng thong thả theo dõi hành trình ẩm thực
của mình từ cao lâu tửu quán ra đến đầu
đường xó chợ.
Tiếp
tục câu chuyện từ
buổi chiều
trên bến cảng
ở bài trước. Quyết định
đi ăn nhà hàng Tây nên mình định
bụng đi mua chai rượu vang vì rượu của nhà hàng thường hạn chế,
không đúng ý vả lại đắt
cắt cổ.
Mới năm giờ chiều
mà các hàng rượu đã đóng cửa cả,
chẳng hiểu
làm ăn kiểu gì! Vào siêu
thị thì bị một
phát choáng váng khi nhìn thấy
quầy rượu
phủ bạt,
đồng thời
treo biển: Không bán đồ uống
có cồn từ
11:30 thứ Bảy
đến 7:30 thứ Hai.
Biển
thông báo giờ
giới
nghiêm với
rượu bia. Ảnh: Đặng Thái
Sở
dĩ cấm như
vậy vì ngày Chúa nhật thì không được uống rượu.
Dân Đen ở đây bình thường rất hiền
lành, nhưng rượu
vào thì quậy phá phải biết.
Chẳng biết
có phải “chúng dùng rượu cồn để
làm cho nòi giống Đen suy nhược” hay không, nhưng trước
khi thực dân đến đây thì dân Đen chỉ có một
loại thức
uống truyền thống
là kava. Thứ nước có cồn này nghiền từ
rễ cây ra, uống vừa
thơm mùi rượu
vừa tanh mùi bùn. Thế nên lựa chọn
duy nhất là mua rượu của nhà hàng, chuyên bán cho khách du
lịch phương
Tây những người
theo đạo Thiên chúa nhưng không bao giờ
đi Nhà thờ trừ khi vào ăn cưới.
Ngon nhờ
nguyên liệu
Hôm trước
đi qua mình bị ấn tượng
với cái tên nửa Anh nửa Pháp của một
khách sạn lớn: Chantilly’s
on the bay. Có lẽ
họ muốn
nói rằng đây là một lâu đài Chantilly bên bờ vịnh
chăng, vậy đầu bếp có lẽ cũng khá. Nhà hàng vốn có một cái cầu tàu bằng gỗ
vươn dài ra mặt nước,
phía cuối đặt
một bàn ăn, nếu vừa
ăn vừa ngắm
hoàng hôn thì còn gì lãng mạn
bằng. Tiếc thay khi mình đến thì cầu tàu đã theo gió bay đi trong cơn bão Pam, chỉ
còn trơ lại
mấy cái trụ bê tông lòi ra cốt thép vằn vện.
Cầu
tàu của
nhà hàng. Hình từ trang
này
Trong nhà hàng, chỉ
mấy bàn có người ngồi, tất
cả đều
da trắng. Một
món chính ở những nhà hàng kiểu này khoảng $30, nghĩa là tương đương
ở Úc. Với mức
thu nhập của
người dân bình thường ở đây thì giới trung lưu cũng khó mà đi ăn nhà hàng được
chứ không nói đến dân lao động, nên toàn bộ thực
khách là những người đi du lịch. Mình gọi hai khai vị và hai món chính, uống cùng Cabernet Sauvignon:
Croquette cá marlin
Súp hành kiểu
Pháp
Bít tết
Scotch fillet ăn kèm khoai tây chiên và sốt
béarnaise
Surf and tuft gồm:
bít tết
eye fillet, tôm nướng,
gratin khoai tây và rau củ
nướng
Eye fillet và Scotch
fillet là tên gọi
ở châu Úc cho hai phần thịt
tenderloin và ribeye của con
bò. Sống ở Úc có cái khoái là thịt bò mềm và rượu vang ngon được sản xuất
ngay trong nước, lúc nào cũng
có sẵn ở
siêu thị. Nhiều
miếng thịt
bò rất rẻ,
oyster blade có khi giá chỉ
bằng ức
gà. Nếu mua loại bình thường thì ăn cũng dai chẳng kém thịt bò Úc mua ở Metro trong nước. Vì bò nuôi công nghiệp ăn ngô ăn cám thì thịt đương
nhiên chỉ có vậy.
Loại ăn cỏ, thả
rông có ghi rõ trên bao bì và giá thì… lè lưỡi.
Bò được thả ở những vùng cỏ tự nhiên xen lẫn rừng. Ảnh: Đặng Thái.
Ở Vanuatu, người ta quảng cáo rằng thịt
bò ở đây thuộc hàng ngon nhất nhì thế giới,
vậy nên mới gọi
steak ăn cho biết.
Lúc đi qua những cánh đồng cỏ
rộng lớn,
lác đác vài con bò, anh lái xe đã nói: bò ở
đây chỉ ăn cỏ,
thả cả
ngày nên thịt rất ngon mà lại đảm
bảo không chất kích thích. Không chỉ thịt,
tất cả
rau củ quả
ở Vanuatu đều nuôi trồng tự
nhiên, không hề phun thuốc, hay dùng chất hóa học, kể
cả phân bón hóa học. Chị
chủ quán Việt Nam cũng xác nhận như
thế: “Sống
ở đây hơi buồn
tí nhưng được
cái ăn đồ sạch
em ạ. Dân ở đây họ tuyệt
đối không dùng một tí phân bón thuốc trừ
sâu nào vì làm gì biết
thuốc trừ
sâu là cái gì, đồ
ăn toàn là… cái gì ấy
nhỉ… organic đấy em ạ.
Chị về
Việt thấy
ung thư khắp
nơi mà phát khiếp.”
Có lẽ đất
đai màu mỡ, cùng với điều
kiện đảo
cách biệt nên các loài sâu bệnh cũng ít hơn nơi
khác. Nhiều người
Việt chỉ
trồng rau bán mà cũng thành khá giả. Tỉ
phú Đặng Văn Nha bên Tân Thế Giới
cũng kể rằng
khúc ngoặt của
đời ông là khi ông tìm được ra một cái ao rau muống, thế là đủ
nuôi cả nhà và các anh em ăn học.
Một
góc chợ
Trung tâm. Hầu
hết giỏ, làn đựng của người bán và người mua đều đan lát bằng lá cây, trông rất thích. Ảnh: Đặng Thái
Hải
sản ở
đây nhiều vì mức độ
khai thác ít. Con hải
sâm đầy trên bãi biển chẳng
ai nhặt và chẳng ai biết ăn. Có những tour cho khách du lịch đi câu cá, đã đi là sẽ câu được những con dài ba đến năm mét, tha hồ chụp
ảnh ôm cá. Cá cơm, người
Việt ở
đây gọi giống
ngoài Bắc là “cá ruội”, rất
nhiều, các bà còn đem về làm mắm. Cá to cũng nhiều, ban ngày nó bơi đầy
ở sát bờ biển
thành phố. Nhưng
mùa san hô nở thì cá ăn vào có độc, ngư
dân bắt về
đem vứt lên bờ, nếu
thấy kiến
bâu vào thì ăn được.
Mấy ông thủy thủ
Việt Nam ở trong nước sang, các bác Việt kiều
đã dặn là phải cẩn
thận nhưng
thấy cá nhiều quá đâm tham, đến đêm câu lên đánh chén, trời chưa
sáng thì đã nôn thốc nôn tháo phải đi rửa ruột.
Cá Marlin tiếng
Việt gọi
là cá cờ gòn hay cá maclin, không phải giống
cá cờ mà nó có kiếm và dài hàng mét. Croquette là món
tẩm bột
chiên kiểu Pháp, có nhân trộn với
sốt béchamel, tất cả
bọc trong khoai tây nghiền rồi
lăn vụn bánh mì và rán. Món khai vị đầu
tiên ngon tuyệt, vỏ giòn rụm mà nhân còn nguyên miếng cá và rõ mùi biển. Đi Tây với mình khổ nhất
là phải mua tôm cá đông lạnh vô vị nên cắn miếng
nào tỉnh người
miếng ấy.
Bát súp hành cũng rất
chất, có lẽ vì nước
hầm bò ngon, đơn giản
vậy thôi mà những quán có bồi bàn xì xồ tiếng
Pháp ở Úc cũng không nấu được
nên hồn. Chỉ
tiếc là thiếu mấy
miếng crouton để ăn cho vui miệng.
Hai món steak chính ra lò. Ảnh: Đặng Thái
Miếng
thịt của
món chính thì đúng là tan ra trên đầu
lưỡi. Nó mềm và ngọt không tả được,
khi lấy dao cắt đã biết là thịt ngon rồi. Nếu
có miếng thịt
này trong tay thì không cần
phải đầu
bếp xuất
sắc cũng có thể làm bít tết ngon được. Những món rau củ ăn kèm đều có hương vị rất
khác, rất ngọt
ví dụ như khoai tây chiên chẳng hạn
(người Mỹ gọi
là French fries, nhưng
chỉ phổ
biến ở
Mỹ và các hàng ăn nhanh của Mỹ
chứ không phải ở
Pháp, còn người Anh gọi là shoestring fries để phân biệt với
loại thái dày). Mình vốn không bao giờ mua đồ ăn nhanh nên cứ thấy
khoai tây chiên là bị
sởn gai ốc nhưng
lần này ngồi ăn sạch vì khoai ngon quá, không bở, không bột, không nhạt, không muối dính tay. Phần khoai tây gratin cũng dẻo và bùi. Ăn đến đây thì no căng bụng, nhìn phần tráng miệng thấy
còn nhiều món ngon nhưng biết
rằng no bụng đói con mắt nên tự giác đứng dậy
ra về.
Anh bồi
bàn cười tươi roi rói hỏi ăn có ngon không, mình khen ngon
lắm. Ra về mà cảm
thấy vui vẻ vì lâu lắm mới
nói được một lời
khen ngon thật (không phải khen đãi bôi), được ăn đồ sạch,
nấu khéo, trả tiền
mà không thấy đắt, không phải ấm
ức đến
mức… về
nhà viết bình luận chê như nhiều
lần ăn nhà hàng Tây ở Úc.
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét