Ai mới là người Do Thái chính hiệu?
Sáng Ánh
Nên hồi hương hay hoài
hương?
Israel thường
được đồng nghĩa với Do Thái, nhưng không hẳn
là vậy. Thứ
nhất, số
người Do tại nước
ngoài (12 triệu) cao gấp hai số người
Do tại Israel (là 6 triệu) và số người
Do tại Mỹ
cao bằng (hay cao hơn chút đỉnh)
số người
Do tại Israel. Và theo đà tăng trưởng, số người
Do tại Mỹ
thể nào cũng sẽ đông hơn. Thí dụ,
năm 2006, khi Thủ
tướng (Israel) Olmert bình
Đông phạt Bắc
tại láng giềng Lebanon thì các con ông đều ở
mặt trận…
Mỹ. Giờ
nếu đánh luôn Iran thì con số người
Do tại Israel sẽ bớt
hẳn, và con số người
Do tại Mỹ
sẽ gia tăng, đây là nói thật chẳng
phải đùa.
Poster truy nã Ehud Olmert (có hai
poster riêng) và Ehud Barak (cả
hai đều
từng là cựu Thủ tướng Israel) tại Jerusalem, tháng Tư 2010. Olmert và
Barak bị
cáo buộc
ăn hối
lộ và tham nhũng. Theo
Văn phòng Tổng
chưởng
lý Israel, trong thời
gian trước
khi được
bầu làm Thủ tướng Israel năm 2006, ông
Olmert nhận
hàng trăm nghìn USD bất
hợp pháp của doanh nhân người Mỹ gốc Do Thái Morris
Talansky
Theo thống
kê Hoa Kỳ, trong thập
niên 2000-2010, số
người sinh ra tại Israel và định cư
tại Mỹ
tăng 30%. “Yerida” (bỏ
Israel ra nước ngoài) là một vấn
đề nghiêm trọng vì nó đi ngược lại với huyền thoại trở về (Aliyah) dựng nước của Israel. Trong thập niên 80, khi chính quyền Reagan tại Mỹ
sẵn sàng đón nhận 1 triệu di dân Do Thái từ Liên xô và Đông Âu thì chính quyền Israel hoảng hốt
(hoảng hốt
chứ không phải là hoan hô), và tìm đủ cách, áp lực với
Hoa Kỳ, thông đồng
với cả
an ninh Romania, Hungary để
ngăn chặn người
Do di dân sang Mỹ.
Sao lại
thế? Lẽ
sống của
Israel và Zion chủ
nghĩa là người Do trở về
“cố quốc”
trồng cây chứ không phải là họ sang Mỹ mở
tiệm vàng. Người Do được phép rời Đông Âu thì rất tốt,
nhưng phải
ngăn họ sang New York hay London và buộc họ
“trở về”
Israel. Như đã nói đến,
ngay cả trước
Thế chiến
2 cũng đã thế. Người Do bị ngược
đãi tại Đông Âu sang Palestine bảo hộ
bởi Anh quốc, không phải vì đó là Đất Hứa
gì hết của
Chúa Trời mà bởi vì họ không đi Anh Mỹ định
cư được.
Đất hứa
là Golders Green ở
London và Brooklyn ở
New York, không phải
là trồng rau tưới nước ở Đất
Thánh nào đó Palestine. Nói thế
dễ hiểu,
ai cũng vậy hết, con người khi có lựa chọn
thì tìm nơi dễ sống
và cơ hội
tốt, có ai đâm đầu vào chỗ chết
tiệt nhọc
nhằn vì những câu chuyện 3000 hay 7000 năm.
Một
chuyện cười
Yiddish (Do thái Đông Âu) trước
thế chiến
kể: Thế
nào là một người
(Do) theo Zion chủ
nghĩa? Đó là một nguời đi quyên tiền của
một người
Do thứ nhì để giúp một người
Do thứ ba thực hiện
Aliyah, tức là trở về sinh sống tại “Eretz Israel”.
Golders Green, trung tâm của người Do trung lưu tại London
Khăng khăng một
dân tộc
Do
Nhưng
thế nào là một người
Do? Đó là một người theo Do Thái giáo. Thế còn (rất nhiều)
những người
Do thế tục
(trước hết là trong phong trào Zion) hay vô
thần thì sao? Vậy người
Do không theo đạo
nhưng theo truyền thống
văn hóa Do Thái giáo cũng là người
Do. Theo giáo luật,
thì người Do phải có mẹ là người Do (và bà ngoại, bà cố ngoại
v.v. trở lại
mấy ngàn năm trước hay trở lại
thời khai thiên lập địa).
Ở trong trường hợp này, bạn có quyền sang Israel mà nhận Đất
Hứa, hay thực tế
là được sang đó sinh sống, nhập tịch
và có một nhà nước che chở, không trục xuất
bạn đi bất cứ
nước nào khác dù bạn có tội tình hay bị quốc
tế truy nã.
(Nói qua cho vui, đây là trường hợp nhà độc tài Gaddafi. Mẹ của
ông này người Do và ông có
bà bác, cô cháu người
Israel đang sinh sống
tại đó. Lúc chính biến tại
Lybia, lỡ ông đòi quyền Aliyah (trở về
cố quốc)
thì sao? Chẳng những ông sẽ phải
được chấp nhận
tỵ nạn
và chứa chấp
mà sẽ là công dân đương nhiên của quốc
gia theo cái quyền
bất biến
mà thượng đế đã ban cho dân tộc này trên mảnh đất
đó!)
Trên 1 triệu người Do ngụ tại thành phố New York là thành phố Do Thái thứ nhì trên thế giới (chỉ kém có Tel Aviv).
Riêng tại
quận
Brooklyn, con số
này là 600.000, tức
¼ dân số.
Nhưng
thế nào là một dân tộc? Một
dân tộc có bất biến
và muôn đời không? Một dân tộc sống
liên tục 2000 năm trên một mảnh
đất đã khó định nghĩa được chính xác. Thí dụ, người
“Pháp” thời La mã có phải là người Pháp của ngày nay không? Hay ngay nguời Ý, có phải hẳn
là từ thành Roma mà ra? Một “dân tộc” nếu
có, 2000 năm phân tán khắp
nơi lại
càng khó, cái này trẻ
con cũng hiểu, nhưng đó là không biết
đến “tính cách độc đáo” của dân tộc được
“chọn lựa”
này. Đặc điểm
của dân tộc Do Thái là không có ai giống họ
hết nhé. Những nhận
xét thông thường như mới
kể không áp dụng với
dân tộc này được. Pháp không phải là Do Thái, Ý không phải là Do Thái, đừng có ví! Pháp, Ý, Đức gì đó không có được chọn lựa
bởi Chúa Trời, có cần phải
nhắc lại
nữa hay không?
Môsê nhận “Mười điều răn” khắc trên hai phiến đá, của Đức Chúa Trời trao riêng cho dân Do
Thái. Kinh Thánh, Xh 19, 3-6, chép: “Ông Môsê lên gặp Thiên Chúa. Từ trên núi, Đức Chúa gọi ông và phán: ‘Ngươi sẽ nói với nhà Giacóp, sẽ thông báo cho con cái
Israel thế
này: …giờ
đây, nếu
các ngươi
thực
sự nghe tiếng Ta và giữ giao ước của Ta, thì giữa hết mọi dân, các ngươi sẽ là sở hữu riêng của Ta. Vì toàn cõi đất đều là của Ta. Ta sẽ coi các ngươi là
một vương quốc tư tế, một dân thánh. Đó là những lời ngươi sẽ nói với con cái Israel”.
Nếu
định nghĩa một dân tộc là một nhóm người tin chung vào một huyền
thoại thì hẳn có một dân tộc Do thái. Dân tộc này nhiều ngôn ngữ (tiếng
Hebrew ngày nay là một
phát minh mới của thế
kỉ 20), nguồn gốc
từ Âu, từ Á, từ
Phi, sắc da đen da trắng da nhôm nhôm và đâu có cả da vàng. Họ khả
dĩ có cùng một tôn giáo. Dân
tộc Do, như vậy
cũng như là “dân tộc
Phật”, “dân tộc Khổng”
hay “dân tộc Lão”, “dân tộc Bah’ai” hay “dân tộc Hồi”.
Có dân tộc nào gọi là “dân tộc Phật”
hay không? Nhưng lại có một dân tộc gọi
là dân tộc Do, thì đã nói, đây là một dân tộc ngoại
lệ mà. Nhưng một
phần lớn
người Do lại là thế tục
tức là không có tôn giáo, kiểu, thì tôi dân tộc (đạo)
Dừa nhưng
tôi không tin chút nào và thoải mái nước mãng cầu. Nhưng
tôi đòi phải trả
cho tôi miền đất hứa
Bến Tre!
Vậy
có dân tộc nào là dân tộc Do hay không? Trớ trêu là đầu thế
kỉ 20 tại
Âu châu, thành phần
kỳ thị người
Do (như Đức
Quốc Xã) đã gắng sức
chứng minh một cách “khoa học” là có hẳn, để
mà phân biệt và tận diệt.
Nó có đi đâu 2000 năm thì nó vẫn
là dân tộc Do! Nó không theo đạo hay đã cải đạo
Ki tô thì vẫn là người Do! Nó có ở đây 30 đời hay năm bảy thế
kỉ thì nó vẫn không phải là người Đức, cho nó vào trại tập
trung mà giết hết! Lập
luận “dân tộc Do” này cũng lại là lập luận
của chủ
nghĩa Zion để biện minh cho một quốc
gia và nhà nước Israel.
Những
tù nhân Do Thái bị
bỏ đói trong trại tập trung Mauthausen, được giải thoát hôm 5. 5. 1945
Một giả thiết bất ngờ về người Do chính hiệu
Vào đầu
Công nguyên, người
Do tại Palestine nổi loạn
và bị Đế
quốc La Mã đàn áp dã man, kẻ bị
giết, người
ra đi. Truyền thuyết cho rằng ai không bị giết
thì ra đi hết. Cho là như vậy,
và họ bỏ
đi hết thì trên đường bôn ba của họ,
cũng có nhiều nơi các dân tộc
khác, Berber ở Bắc Phi, hay Khazar ở Tây Á cải đạo
theo Do.
Vương
quốc
Khazar, kẹp
giữa
gọng kìm Ki-tô và Hồi giáo, vào thế kỉ 7-10 đã chọn Do Thái làm quốc giáo nhưng sau đó
bị người Nga xâm lăng và Mông
cổ phân tán. Dân tộc Khazar mang Do Thái
giáo lưu
vong sang Đông
Âu.
Phần
này, nếu
quả
là như
vậy,không thấy (chưa thấy, chắc phải đợi 10 thế kỉ nữa) về đòi lại và lập nước tại Nga-Ukraine-Kazakstan
ngày nay.
Khazar là một
vương quốc hùng cứ phía Đông Ukraine và phía Bắc Georgia, Armenia ngày nay và tan
rã vào thế kỉ 13 khi Mông cổ tràn qua. Do Thái giáo được vương triều tôn lên làm quốc giáo và cả nước
(tức là dân tộc Khazar này) theo. Lý do họ theo Do Thái giáo, ngoài việc “bởi
vì tôi thích thế”,
là các bộ lạc
Khazar lắm đạo
và đa thần lúc đó cần một
ý thức hệ
độc thần
thống nhất
lúc họ đang bị vây hãm hai bên bởi Ki tô giáo của Đế
quốc La Mã phương Đông (Bizantium) đồng
thời bởi
Đế quốc
Hồi giáo.
Sau khi Khazar tan rã, người Khazar đi Tây hay đi
Đông, bảo tồn
tôn giáo Do thái của
họ trong những cộng
đồng cá biệt. Xin nhắc lại,
đây là tôn giáo, không phải
là dân tộc.
Người
Do ở
Khai Phong, Trung Quốc,
khoảng
1900
Còn những
người Do ở lại
nôi Palestine của
thời La Mã thì sao? Họ chuyển
đạo theo Ki tô giáo (ngày nay Ki-tô vẫn là một thiểu
số 8-10% của người
Palestine). Đa số
lớn sau đó theo đạo Hồi.
Tại
sao người Do mà lại cải
đạo theo Hồi? Khó tin quá. Tại sao người Âu, người Hy Lạp, La Mã lại bỏ
đạo mà theo một tôn giáo Trung Đông là Ki-tô? Tại sao có người Ấn giáo lại bỏ
đạo theo Hồi? Tại
sao người Việt mà lại cải
đạo theo Phật giáo? Khó tin thật, nhưng
chắc là “tại vì họ thích thế”. Nếu
tin được, thì có người Do ở lại
miền đất
ấy, theo Ki-tô hay theo Hồi về
sau. Nói cách khác, thì “dân tộc”
Do Thái chính gốc
theo giả thiết
này chính là… những
người Palestine ngày nay! Họ là hậu
duệ của
một số
lớn người
Do Thái không lưu
vong và không đi đâu hết. Đạo
gì thì đạo, tôi đây mới là chính hiệu Do Thái Bảo Hiên Rồng Vàng. Tại tỉnh
Hải Dương
này, tôi đã ở đây làm bánh đậu xanh chí ít là 1500 năm rồi, còn anh từ Cần
Giuộc hay là Cà Mau đến, anh bảo anh mới là chính hiệu Con Nai thì tôi không biết. Nói thế thì nghe cũng được chứ, ta nên tin vào người nào?
Giải
thiết trên (của sử
gia Schlomo Sand, Abraham Poliak, hay phần
nhà văn Arthur Koestler) là một
giải thiết
đáng được đào sâu thêm. Cuốn sách “Sự phát minh ra dân tộc Do thái” của Sand là một sách bán chạy hàng đầu tại
Israel năm 2009 nhưng
cũng chẳng vì thế là đã đúng. Tuy nhiên nó chứng tỏ
sự quan tâm mới của
quần chúng tại đây với việc
bắt đầu
công việc giải
hoặc nguồn
gốc Do Thái một cách nghiêm chỉnh.
Người
Falasha, Do Thái tại
Ethiopia, đang theo lớp
về quốc gia họ sắp sửa sang định cư là
Israel, tức
là sắp
sửa “trở về Đất Hứa”.
Người
Do đi vắng,
người
Do giữ
nhà
Nghiên cứu
sử học
lề phải
của Do Thái và Israel quan tâm đến vương
triều huyền
hoặc của
Solomon hay là David, hơn
là Khazar và không buồn đào sâu. Đáng tiếc là những công trình nghiên cứu lại
đào sâu những việc khác, như “di tích” vương
triều David 3000 năm về trước,
và để đào xới tìm di tích này phải dời
cả một
thị trấn
50,000 dân cư Palestine, tống cổ
họ đi. Nỏ thần
của Mỵ
Châu hay Sừng tê quà cưới của Thủy
Tinh thì chưa tìm thấy đâu làm bằng nhưng
sờ sờ
là những người
Palestine đang sinh sống
tại đây ngày hôm nay mất đất.
Bởi vì họ chỉ
mới sở
hữu phần
đất đó từ 1500 năm thôi chứ không phải 3000 của thủa
lông ngỗng đưa
đường
nào.
Một
người
Palestine khóc trước
mồ người thân. Bia mộ bên phải ghi “Ramla”, một thành phố bị các đơn vị bán vũ trang Israel
càn quét vào cuối
những
năm 1940s và sau đó chuyển
sang bị
chính quyền
Israel cai trị
vào đầu
năm 1949. Đây nhiều
phần
là nghĩa trang của
những
người
Palestine tị
nạn. Ảnh và chú thích từ trang Smpalestine
Quyền
trở về
đất cũ của một
dân tộc Do Thái đồng nhất
và bất biến
2000 năm sau, dù nếu
có, thì đằng nào cũng phải cân nhắc với
quyền hiện
diện tại
đó của một
dân tộc khác trong 2000 năm họ “bỏ
nhà”. Điều này cũng dễ hiểu
nốt. Anh vì lý do gì đó bỏ nhà ra đi biền biệt.
Một hôm anh đến gõ cửa đòi lại. Anh lấy Kinh Thánh làm bằng, nói những chuyện hoa đào gió đông năm nào đó, mà
tôi cũng không biết
có phải là anh không nữa. Tôi không nhận ra, anh nhận vơ
hay là anh đã khác nhiều. Anh bảo tôi phải đi ngay, và anh đánh cho một trận
thừa sống
thiếu chết.
Người Do gọi đó là Chiến tranh Độc lập
(chứ không phải là Chiến tranh Xâm lăng) và người Palestine gọi đó là Đại họa
(Nakba).
Ảnh
chụp
năm 1948, khi Israel trục
xuất
hàng trăm ngàn người
Palestine khỏi
450 ngôi làng Palestine. Người
Palestine gọi
đó là “Day of Nakba” (Đại
họa)
Vào năm 2006, khi Israel trừng trị
Hezbollah tại Lebanon thì có
nhiều biểu
tình phản đối
tại Âu châu. Một nhà trí thức Pháp bèn viết bài mắng bọn
trẻ con ồn
ào này là dốt, người Do không phải chỉ
có mặt tại
vùng từ khi lập quốc
(1948) mà là từ trước đó, đầu thế
kỉ, năm 1920 v.v. Vậy thì trước đầu thế
kỉ, trước
1920, ai ở đó? 1820? 1720?
1620? Không có người
Do thì không có ai sao?
Tiền
đề thứ
nhì của huyền
thoại là chẳng những
Đất Hứa
là của dân tộc Do từ ngày ông David bắn ná lõ đầu thằng
khổng lồ
Goliath. Để nó đẹp như
mơ thì phải
có thêm huyền thoại là lúc “dân tộc” Do này trở về,
miền đất
này chẳng có ai ở cả
nên tôi mới lấy lại!
Và đó là bài sau…
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét