Huyền thoại Do Thái trở về nhà: Đố ai dám cãi nào
Sáng Ánh
Có lẽ
mọi người
đều đồng
ý là Trung Đông là một
nơi bất
ổn thường
xuyên và kinh niên như
bệnh suyễn, thỉnh
thoảng lại
sù sụ, có khi ho ra máu, và dễ trở
thành ngòi nổ, đám cháy… tại một
khu vực nhạy
cảm của
thế giới,
với vị
trí chiến lược
lưu thông giữa
Âu-Á, cùng thứ tài nguyên mà bất cứ
ai ra đường uống miếng
café, ăn quà hay đón con, chở
mẹ cũng phải dùng đến, chưa
nói tới những
chuyện khác. Đó là dầu hỏa.
Có lẽ
mọi người
cũng đều đồng
ý là một trong những nguồn bất
an lớn tại
Trung Đông, nếu không nói là
nguồn bất
an lớn nhất,
là từ mâu thuẫn giữa
Israel với các quốc gia Ả Rập,
và sẽ chỉ
có hòa bình lâu dài trong khu vực
nếu vấn
đề Palestine được giải quyết.
Palestine (giờ vẫn chưa là
một quốc gia, chỉ là một “nhà chức trách” và không có
quân đội)
với hai phần đất “còn lại”: Dải Gaza bên ngoài, sát
biển,
và khu bờ
tây sông Jordan, trong đất
liền,
có thành Bethlehem, nơi
Chúa
sinh ra đời. Thành Jerusalem tại đây – nơi Chúa
Jesus bị
đóng đinh, cũng chia hai: nửa
Tây thuộc
Israel, nửa
Đông thuộc
Palestine.
Đến
đây thì chúng ta bắt
đầu bất
đồng vì mới xuất
hiện một
từ húy đối với
dư luận
Tây phương, tức là truyền thông quốc tế
dòng chính hay lề
phải, đó là từ “Palestine”.
Palestine là cái gì?
Không có quốc
gia nào là Palestine cả!
Chỉ
có một quốc
gia là Israel. Nói thêm, không có dân tộc
nào là Palestine cả,
mà chỉ có một
dân tộc Do thái. Hình ảnh thông dụng trong quần chúng (Tây phương) của Israel là sau đây: một nước
nhỏ bé bị
vây quanh bởi một khối
khổng lồ
hung hăng đe dọa sự sinh tồn của
hiệp sĩ đơn thương
và Đương
Dương Trường Bản này, lâu lâu “chúng” lại đòi đẩy dân tộc này xuống biển
hay là xóa tên quốc
gia này trên bản đồ.
Xin nhắc
lại rất
rõ và mọi người
hô to cùng:
Không có quốc
gia nào là Palestine!
Không có dân tộc
nào là Palestine!
Đây là một
điều kiện
tất yếu
cho kịch bản
vừa mới
nói được suôn sẻ. Vì nếu có một quốc
gia Palestine thì ai đã xóa tên quốc
gia này trên bản đồ đây? Và nếu có một dân tộc Palestine thì hóa ra dân tộc này đã bị ai ở
đâu ra đẩy xuống
biển?
Bản đồ về tiến trình mất đất của Palestine, từ 1946 đến 2000, cuối cùng gần như bị… văng ra biển. Ai chiếm? Dĩ nhiên là “thằng bé tội nghiệp Israel” rồi!
Trong kịch
bản này, chỉ có một
dân tộc là Do thái và một quốc
gia là Israel, nhỏ
bé và kiên cường trước nghịch cảnh
là bè lũ du côn Ả
Rập trùng điệp vây quanh hằm hè, người nách thước, kẻ tay dao, đầu trâu mặt ngựa
ào ào như sôi. Thằng
Palestine vào đây làm gì, đi ra khỏi
trường quay! Nào, tiếp tục
bấm máy!
Do Thái là một
“Dân tộc chọn
lọc”, một
dân tộc bị
lưu vong ở đầu
Công nguyên, họ phân tán khắp nơi
trên thế giới
và 2000 (hai ngàn) năm sau trở
về “Miền
Đất Hứa”,
“Đất của
Israel” (Eretz Israel), họ
trở về
nhà. Mà ai chọn lọc họ
chứ, ai hứa đất
và ai dành đất cho họ? Đức
Chúa Trời chứ
còn ai nữa, thế
mới kinh! Có viết trong sách được gọi là Kinh Thánh rành rành thì còn
cãi vào đâu! Thằng
nào định cãi với Đức
Chúa Trời đây? Mười điều răn là Ngài giao cho họ, rẽ
biển Hồng
Hải cho họ sang Ai cập (lưu
vong thứ nhất
thời khai thiên lập địa
nào đó), rồi đến công nguyên là lưu vong thứ nhì. Ngài còn bảo, các con phải trở
về nhà.
“Exodus” (Trở về Đất Hứa) – Tranh của Richard Mcbee – Moses rẽ nước Hồng Hải để từ bờ Ai Cập trở về Đất (được) Hứa
Đó là chuyện
nhà thờ và ở
trong Kinh Thánh, tức
là sách trong phòng ngủ
khách sạn nào ở Tây phương cũng có một cuốn
do hội Giddeon thân tặng đặt
ở trong ngăn kéo đầu giường.
Vào cuối thế
kỉ 19, chủ nghĩa Zion, cũng như với
các phong trào quốc
gia chủ nghĩa ở Âu châu lúc đó (thí dụ Ireland, Bosnia v.v. và vô khối) ra đời và đòi thành lập một
quốc gia riêng cho người Do đang sinh sống tại
đây. Nhưng nếu
chủ nghĩa quốc gia Ireland có đất để
mà đòi Đế quốc
Anh trả lại
hay Bosnia đòi Đế
quốc Áo thì người Do phải đòi ai đây? Căn bản tôn giáo trên được Zion chủ nghĩa nhanh trí “cướp” lấy và thế tục
hóa. Trời đã trao đất Israel cho họ.
Nói là “cướp”vì
phong trào Zion là một
phong trào thế tục và XHCN chứ không phải là một phong trào tôn giáo. Họ phải
giả tin thôi vì cộng đồng
người Do trước hết là một cộng
động được
định nghĩa bằng tôn giáo là Do thái giáo. Nhưng nếu
tin hẳn vào Kinh Thánh thì cũng có vấn đề.
Chúa Trời bảo
đây là phận phải lưu
vong của dân tộc này, chuyện trở
về là trước ngày tận thế
nhé, không phải là lúc nào muốn về
thì về (kiểu
bố hấp
hối mới
được chia đất, không phải chia ngay bây giờ, đuổi
em ra đường). Cho nên thành phần Do Thái giáo bảo thủ
và tuyệt đối
ngoan đạo chống
lại việc
trở về
này. Đến ngày nay và nhân danh Do Thái
giáo chính thống, họ vẫn
biểu tình chống lại
sự hiện
hữu trái với luật
trời quốc
gia Israel.
Những
người
theo Do Thái giáo bảo
thủ
chống
lại chủ nghĩa Zion và nhà nước Israel
Ngược
lại, gần
đây thì Israel lại
được sự ủng
hộ của
số giáo dân Ki tô cực đoan (Evangelicals) tại Mỹ.
Đối với
phong trào này, sự
hiện hữu
của quốc
gia này (người Do trở lại
miền đất
Hứa) là dấu hiệu
“tận thế
gần kề”
khiến họ
rất hân hoan. Tại sao tận thế
mà lại hân hoan? Bởi vì nếu tin vào sách Thánh thì tận thế
là ngày người ngoan đạo sẽ
được lên thiên đàng! Nhắc lại,
là trong nhiều thế kỉ
dài, sự đàn áp và kỳ thị người
Do là bởi người
Ki tô tại Âu châu nhé chứ không phải bởi
người Hồi tại
Trung Đông và cho đến
giờ, trong khi chờ đợi
Iran có bom nguyên tử
(?) thì ngược đãi, tàn sát
hay tận diệt
người Do là bởi bàn tay nguời Âu và Ki tô.
Từ mái một tòa nhà, những người dân (Israel) ở Jerusalem đứng theo dõi một cuộc diễu hành của phe Ki-tô cực đoan ủng hộ Israel; Một người tuần hành mang một lá cờ có hình ngôi sao David và một con sư tử Ảnh: AP/Kevin Frayer, 2006
Phong trào Zion có lúc còn định “lập
quốc”tại
Brazil hay là Uganda (may là chưa
có nghĩ đến
6 tỉnh Nam Kỳ). Sau đó, họ thấy
khả thi nhất là trở về
“Đất Hứa”
và khả thi về mặt
thực tế
chứ không phải là vì Trời đã cho họ đất
này. Người cho họ đất
này là ngoại trưởng Anh quốc Balfour (sau làm Thủ tướng),
và lý do ông đồng ý là vì nước Anh không muốn phải
nhận di dân Do thái bị ngược
đãi và kỳ thị tại Đông Âu. Mày gặp khó thì tao cũng giúp, nhưng đến
ở Scotland nhà tao thì bất tiện
lắm, tao có thuộc địa
đô hộ ở
Trung Đông, nghe đâu 20 thế
kỉ trước
là nhà mày, mày dọn
về đấy
mà ở.
Lúc đầu,
ngay cả tổ
sư của
phong trào là Theodor Herzl cũng chỉ
muốn sống
chung với người
Palestine. Lý do: từ
1924, vì Hoa Kỳ siết
chặt chính sách di dân sang Mỹ, và người Do bị kỳ thị ở
Âu châu khó mà sang Mỹ
được. Như đã thấy,
Anh quốc cũng không muốn nhận
họ. Palestine lúc đó là phần đất
dưới bảo hộ
(mandate) của Anh. Thôi thì,
Anh tặc lưỡi:
“Chúng mày sang đó chẳng
tốn kém gì của tao, lại còn giúp tao quản được
bọn Ả
Rập tao đang đô hộ”. Việc
Đức Quốc
Xã thảm sát người Do trong Thế chiến
2 lại khiến
chủ nghĩa Zion thêm mồi, di dân ồ ạt
và vấn đề
quốc gia trở nên cấp bách và Israel năm 1948 oanh liệt ra đời. Sự
thành lập của
Israel là thành tích muộn
màng của chủ
nghĩa thực dân trong một thế
giới đang trên đà giải thực.
Theodor Herzl – ông tổ của phong trào Zion –
trên một
áp phích kỷ
niệm
50 năm ngày tổ
chức
ra đời
(1897 – 1947)
Trang nhất của tờ The Palestine Post ra
ngày Chủ
nhật,
14. 5. 1948 với
thông báo nhà nước
Israel ra đời
Truman, tổng thống Hoa Kỳ lúc ấy, ký một tài liệu công nhận Israel như một quốc gia mới, nhưng lại từ chối công nhận đây là một nhà nước Do Thái.
Năm 1945, khi gặp
vua Ibn Seoud của
Saudi, Tổng thống
Franklin D Roosevelt có giải
thích về hoàn cảnh khó khăn của người
Do Thái bị Đức tận
diệt. Ông Ibn Seoud bèn hỏi, thế
sao Đồng Minh không lấy luôn vùng đất màu mỡ nhất
của nước
Đức mà bồi thường
cho người Do lập quốc?
Câu trả
lời của
Zion chủ nghĩa đã có sẵn: nếu
không phải Trời
cho thì cũng bởi vì 2000 năm trước, đất Israel là của dân tộc Do Thái. Huyền thoại
quốc gia Israel thế là trở thành “Một miền
đất không dân tộc cho một dân tộc không miền đất”,
nghe thì rất du dương hợp nhĩ nhưng phải
chấp nhận
ba tiền đề.
Tiền
đề thứ
nhất là có một dân tộc Do thái, đặc biệt
không giống ai (“chọn lọc”)
và muôn đời.
Tiền
đề thứ
nhì là dân tộc này trước đây sinh sống tại
miền đất
đó và còn giữ Sổ đỏ
cho đến giờ
(có con dấu của cục
Nhà đất Thượng
đế).
Tiền
đề thứ
ba là trong 20 thế
kỉ qua, miền đất
đó ngoài ra không có dân tộc
nào khác, là sa mạc
đìu hiu bỏ hoang và người Do “trở về
nhà” (Aliyah) từ
đầu thế
kỉ 20 đến
trồng hoa trên cát và vun bồi rực
rỡ xanh tươi.
Tranh diễn tả người Israel thấy Thượng Đế hiện ra. Trong Exodus 33:1-3 viết: “Thế rồi Thượng Đế nói với Moses, ‘Hãy rời nơi này, mi và những người mà mi đã nuôi dưỡng, ra khỏi Ai Cập, đến vùng đất mà ta đã hứa với Abraham, Isaac và Jacob ; ta đã nói, ‘Ta sẽ cho con cháu ngươi vùng đất ấy.’ Ta sẽ cử một thiên sứ đi trước ngươi, dẫn các ngươi ra khỏi Canaanites, Amorites, Hittites, Perizzites, Hivites và Jebusites. Hãy đi thẳng tới vùng đất, mang sữa và mật ong. Ta sẽ không đi cùng các ngươi, vì các ngươi là những bọn cứng đầu, và ta có thể hủy diệt các ngươi trên đường đi.’” Và cứ thế mà trở về nhà thôi. Đường thì xa và trắc trở, nhưng đã được Thượng Đế dặn thế rồi!
Chấp
nhận ba tiền đề
này rồi, thì sau đó câu chuyện là đương nhiên ngọt. Còn nếu có xô xát thì là do hàng xóm thấy ganh tị, ỷ
đông xúm nhau vào mà đánh, ức
hiếp kẻ
thế cô này và buộc họ
vào thế phải
tự vệ,
khiến lỡ
đà tự vệ
họ chiếm
luôn thêm West Bank (Tây ngạn),
Jerusalem và giải
Gaza, đỉnh Golan với lại
Sinai (đã hoàn trả
sau này vì họ tử tế
thế đấy),
chiếm đóng Nam Lebanon 18 năm trước khi rút về (vì tính tình họ rộng
rãi).
Huyền
thoại Do thái này hấp dẫn
đến độ
người xa tít tắp cũng vẫn muốn
quàng làm họ. Một thí dụ gần
gũi là trong những
năm 75-85, một cộng đồng
người Việt lưu
vong sau biến cố tháng Tư không đợi
cho hết năm đã có nhiều kẻ
vỗ ngực
tự ví với
lưu vong Do thái (có thâm niên 20 thế kỉ)!
Không thấy các vị này có ai tự ví với
lưu vong Cuba chẳng hạn,
hay lưu vong Eritrea, Kurdistan hay thậm chí Armenia, Bạch Nga gì đó v.v. vì như thế
nó kém sang, nếu không nói hẳn là hèn. Tại Tây Phương, lưu vong Do thái mỹ miều
và có giá, cho nên vào giai đoạn
đó (và ngay đến giờ), trong văn chương, báo chí Việt hải
ngoại, trong tâm tư của
thành phần “mất
nước” này, cơ man là so sánh chị em nhận vơ
cùng một hoàn cảnh với
lại Do Thái, tuyệt đối
không có ai cùng một
hoàn cảnh lưu
vong với lại…
Angola. Lý do là Angola hay gì đó nữa
lưu vong thì có chứ nhưng
không có huyền thoại
sang cả như
là Do Thái.
Những
nữ binh Israeli đứng chào trước mộ chiến sĩ trận vong, tại một nghĩa trang quân đội trên Đồi Olive, nhìn xuống thành cổ Jerusalem. Ảnh chụp hôm 14, 4. 2013 của AP/Sebastian Scheiner
Việc
phê bình hay xét lại
huyền thoại
Do Thái này thì hiếm
thấy và chẳng ai dám ở phương
Tây, phần vì thương, hay phần vì sợ. Đứng
đầu phong trào xét lại huyền
thoại này chỉ có thể là chính những người
gốc Do, hay chính là những người
Israel trong nước vì họ tiếp
cận với
thực tế
của chiếm
đóng đất người
và chiến tranh, đối kháng chứ không có ngồi đàn huyền thoại
về Do Thái ở những
nhà hát New York hay là London.
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét