Vụ trấn yểm sông Tô Lịch (phần 1)
Cũng xin chú thích một chút là các bài viết này của bác KeDoHoiXuDoai có cách đây khoảng 5 năm, tức là trước vụ rùm beng của báo chí năm ngoái khá lâu.
Nhà cháu
"gãi vzô chô ngứa" của nhà bác "gió nhớn" tí nha ! Cái vzụ nầy chắc
chắn nhà bác đã đọc báo tùm lum ta la rồi, dưng mà muốn đưa
lên
đây
để
kiểm chứng hả ! Hê hê hê....
Nhà cháu chửa biết nhiều các vzụ trấn yểm
ở nước ta cho lắm.
Dưng có 2 vzụ nhà cháu cũng nắm được chút xíu : vzụ
trấn Tây Thăng long thành và vzụ Tháp Rùa hồ Gươm. Nhà cháu ở
đây có chi tiết thì được tường thuật
lại, có chi tiết thì được chứng kiến, và có chi tiết thì theo truyền thuyết thời @ ... Nhà cháu sẽ "thũng thẵng" kể hầu các nhà bác !
Trấn Tây Thăng long thành, nói về vị trí địa
lý là ở đoạn sông Kim Ngưu phía tây thành, gần đền Voi Phục.
Các nhà bác vẫn nghe nói
vzìa "Thăng long Tứ
trấn" thì đền Voi Phục chính là Trấn Tây, thờ Linh Lang đại vương, một
ông Hoàng nhà Lý...
Chả là ngày ấy T.p. Hà nội có dự án Thoát nước (giai đoạn I) xài tiền từ nguồn
vốn ODA (cũng như nhiều đô thị khác đã và đang làm). Trong dự án đó có vziệc nạo vét kè bờ
các dòng sông trong thành phố,
ở các khúc khác thì "nỏ" mần chi, dưng đến khúc "Trấn Tây" này thì gặp chuyện. Sau khi be bờ tát nước, vét bùn một chút thì đáy sông lộ ra một đám cọc đóng thẳng đứng dưới lòng sông, mỗi cái cọc có bề hoành chừng hơn gang tay. Có tám cụm, mỗi
cụm bảy cái xếp
theo hình thất tinh
(hình chòm sao Đại hùng),
tám cụm cọc ấy
xếp theo hình bát quải. Cái hình nhà bác Quốc "đầu râu tóc trắng" chụp bằng ĐTDĐ dưng
mà
rõ
nét
ra phết. Chuyện vzậy cũng chẳng có chi đáng nói, dưng mà mấy cha BQL lại
quyết định cho nhổ
đám cọc đó lên để thông lòng sông. Réc rối bắt dầu
từ đây. Mấy cái cọc đó "bự" cũng chẳng "bự" lắm, dưng mà sức người
thì "mần
răng" mà lay nổi. Bởi vzậy mấy chả
mới điều cái máy xúc tới, khi cái máy thứ nhất leo xuống
tới nơi thì "phịch...
phịch... ử... ử..." chết máy rồi không có cách chi làm "sống" lại tại đó được.
Mấy chả chê cái máy đó cũ wuá, hổng mần nổi... Cái máy thứ
2 ngon hơn được điều tới kéo cái máy cũ lên... Khơ khơ... cái máy cũ dze lên mặt
đường được đám thợ lái và sửa nhào vzô kiểm tra rồi thử đề lại,
mới chạm vzô nút đề một hai cái nó liền
"phạch, phạch" mấy cái rồi rồ lên ngon lành như chưa
từng chuyện gì xảy ra vzậy ! Rồi thấy mấy chả
thử gầu thử
xích tùm lum hổng thấy có cái chi, ánh nắng chiều tà rọi vzô thành xe làm mấy chữ KOMATSHƯ nổi rõ...
(Nhà cháu đói wuá đi ăn đã, các nhà bác chờ
chút nha)
...
Còn cái máy xúc thứ hai, sau
khi kéo được cái máy
thứ nhất lên, mới
trở lại đến
triền sông, vừa kịp chúc đầu
để xuống đã... "ử...
ử..." chết ngắc, và... trôi tuột xuống đáy sông. Lại thầy thợ tiếp tục
mà cũng hổng mần cách chi cho máy nổ lại được.
Cha con "gwuýnh wuá" liền
điều tiếp một cái máy xúc gần
như "mới cảo" tới.
Sau khi kéo được cái máy
thứ hai lên bờ sông thì cái máy xúc thuộc loại "mới cảo" đó cũng chết máy tiếp...
Và tất cả mấy
cái máy xúc đó cứ dze ra khỏi bờ sông chừng
5 chục thước lại nổ
ngon lành. Kỳ ghê ha !...
Sau đó những chuyện vzìa "bề nổi" dư
các
nhà
bác
đã
đọc
báo thấy rùi...
Nhà bác "gió nhớn" kiếm giúp bà con cái đường link để tham khảo cái coi. Nhà cháu cái vzụ "link liếc" đó dốt "một cây" !?!
Còn những gì ở bề "chìm chìm" một chút, nói vzìa chuyện của mấy
thầy "chập chập cheng cheng" và sự liên quan tới Thượng tọa Thích Viên Thành thì lần tới nhà cháu lại
kể hầu các nhà bác !
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Việc trấn yểm chỉ
là một trong rất chi là nhiều động tác của
món phong thủy mà thui
! Người ta muốn trấn yểm cái chi cũng phải dựa
vzô các nguyên lý và nguyên tắc
của phong thủy.
Và vzới con người bình thường thì chuyện đó là cả một vzấn
đề wuá ư là "gwuyền bí", sức người hổng có cách chi mà mần được
!... Lại nữa, là chuyện rất chi là khó tin, bởi vzụ
đó hổng "bốc bỏ vzô miệng
được" !...
...
Nhà cháu lại xin tiếp cái "thứ" của nhà bác "gió nhớn" khơi mào nha !
... Những chi tiết tiếp theo này hầu như chỉ được
các báo lướt rất chi là nhẹ mà hổng dám cụ tỉ.
... Chuyện ba cái
máy hổng hoạt động được
tại một vị
trí đã đến tai
Thành phố. Trong
khi đó có một số công nhân của VIC mần việc ở đó có hiện
tượng "dính đòn" (điều này các báo cũng có đề cập, những
mỗi ông nói một phách), người thì bị trực tiếp,
người thì gián tiếp hoặc người nhà... cho nên nẩy sinh tâm lý "gwoang
mang" không dám đến
làm việc ở đó.
Chả biết các "gwuan chức" bàn soạn
cách chi, dưng sau đó thấy có các "ông thầy" tới
mần chuyện; có người tới chưa
kịp mần gì đã "té xỉu", có người
tới mới "lập
đàn" xong thì một trận gió lốc nhỏ bất ngờ
kéo sập "đàn tế", có người tới "chập
chập cheng cheng" một hồi sau đó nói là "mần hổng nổi,
tha cho thầy vzìa
thui", khi ổng vzìa tới nhà là đổ bịnh, hên là sau đó hết bịnh
hổng có sao, cũng có thầy tới ngó rùi lắc
đầu xin vzọt lẹ...
Tới khi gần chót thì Thượng tọa Thích Viên Thành được mời vzô cuộc.
Thầy chùa đó cho đệ tử lập
đàn 7 ngày 7đêm, và tới
ngày thứ 7 thì ổng xuất hiện "chung đàn". Nhà cháu
nghe mấy cha BQL
kể lợi bữa
đó trời hổng có có giông gió chi lớn. Nhưng chẳng hiểu sao khi kết thúc lại thấy thầy chùa TVT lảo đảo đi vzìa chiếc
Mercedet của mình leo
lên và hối tài xế vzọt lẹ...
Sau đó 7 ngày thì có tin Thượng
tọa Thích Viên Thành đã nhập Nhà thương Bạch Mai tại khoa Điều trị tích cực với chứng
trạng suy tim độ 4. Sau đó nhà cháu được nghe đốc-tờ Bình Trưởng
khoa ĐTTC cho hay trường hợp này hi hữu, trước nay chưa từng gặp;
khi vzô thì là "suy tim", sau mấy
bữa điều trị ngon lành lại thấy dính "phù phổi cấp", rồi
tới "suy thận cấp", rồi
"gan cổ chướng", và cuối cùng là "viêm tụy cấp". Nghĩa là cứ điều
trị xong vzụ này, được mấy bữa
lại sanh ra cái khác, ác liệt hổng kém; mà vzụ
"viêm tụy" nầy xảy ra cực
kỳ nhanh. Theo như đốc-tờ Bình thì chiều
bữa trước còn thấy mọi chuyện
tiến triển ngon lành, vzậy mà sáng bữa sau "tụy" đã "bể" rùi, hổng còn cách chi để cứu kịp.
Mà khoa ĐTTC Bạch Mai vốn dĩ là nơi có Tây Y thuật cao thâm. Tính từ khi "lập đàn" đến khi thầy chùa đáng kính đó trút hơi thở cuối cùng đúng 100 ngày... Kỳ đó nhà cháu cũng có người nhà nằm tại nhà thương
Bạch Mai, nên cũng có wuan hệ với mấy
đốc-tờ đầu
ngành, vzậy mới nghe được chút đỉnh.
Trong giới
"tâm linh" thì thầy
chùa TVT được biết tới là một
đại sư dòng Tiniđalưuchi
có
công
pháp
cực kỳ cao thâm, có thể nói là mần chi được nấy, ban phát ân huệ rộng
khắp. Để được truyền
"y bát" thì ngoài ổng
chắc hổng có ai, dưng
cũng
hổng biết tại sao mà ổng
đâu có được truyền "y bát" của dòng Thiền này ở ta ...
Bữa khác nhà cháu sẽ hầu chuyện
các nhà bác vzìa kết cục của vzụ
nầy, rồi những kiến giải của giới
tâm linh và mấy chi tiết được nhà bác Quốc
"đầu ria tóc
trắng" cho nghe.
...
Nhà cháu xin hầu chuyện tiếp các nhà bác nha !
Trước hết xin các nhà bác nghe những gì nhà bác Quốc "đầu ria tóc trắng" kể lại :
...Gỗ ở dưới
đáy sông đó bằng vàng
tâm. Khi mang đi thử C14 được biết rằng niên đại
khi được đóng xuống lòng sông là năm 1009.
Cách yểm trấn đó không phải là cách của mấy chú Chiệc
thường làm. Sau khi có tham khảo, so sánh thì xác định được đó là cách yểm trấn của các pháp sư
dòng
Thiền Tiniđalưuchi, và dòng này có ti tỉ cách yểm trấn, tùy theo từng mục đích cụ thể. Cụ
tỉ ở đó là gọi
là kiểu yểm trấn
"An bang định quốc". Thăng long thành có tứ trấn thì mỗi
nơi đều có cách "yểm trấn" khác nhau, và mỗi trấn có một "chủ trấn". Tất
cả những điều
đó điều liên quan đến tâm linh và vận số của
quốc gia và các vua chúa và quần thần...
Trên báo chí thì không dám cụ
tỉ nhưng bóng gió là do đám Khựa
yểm từ thời
Cao Biền. Dưng thực ra đó cũng là một cách tuyên truyền để cho dân ta cảnh
giác cao độ mà thôi.
Dòng Thiền Tìniđalưuchi là một phân nhánh của
dòng Duyên Giác từ sau khi
"Tập kết kinh điển lần thứ
nhất" ở Ceylon (Sri Lanka ngày nay). Người ta đôi khi lầm tưởng là dòng Thiền
Tìniđalưuchi là xuất phát từ
Lạt ma giáo Tây tạng, nhưng thực ra dòng Thiền ấy lại
vòng qua Đông Nam Á (Đại
Việt và một số lân bang) rồi
mới lên Tây Tạng. Trước khi "diện bích 9 năm" ở Thiếu Lâm tự thì Đạt Ma sư tổ đã vòng qua Luy Lâu(*) rồi mới đến
Trung thổ...
Nhà cháu "vòng vo Tam quốc"
như thế chỉ
muốn nói lên rằng, chuyện trấn yểm thì dân Đại
Việt cũng không phải là "gà mờ", chẳng qua không muốn "lạm dụng" vì "đức hiếu
sinh của đạo Mẫu" mà thôi ! Đây mới là gốc của vzấn
đề ở chuyện
Trấn Tây Thăng long thành vừa wua !
Bữa khác nhà cháu sẽ kể hầu
các nhà bác về
"truyền thuyết thời @" hay là kiến giải và cách xử lý của giới tâm linh bi giờ !
...Say
say tỉnh tỉnh thành say thật
Tỉnh tỉnh say say tỉnh tỉnh vờ...
--------------------------
(*) Luy Lâu : thủ phủ của văn hóa, kinh tế, chính trị;
trong đó có cả Phật giáo, của Đại Việt
từ trước thời
"ngàn năm Bắc thuộc"
Trước đây người ta thường cho rằng Phật giáo do Đạt Ma sư tổ truyền
vào Trung Quốc, sau đó
đem sang Việt Nam. Nhưng thực ra Phật giáo đã theo đường biển vào VN từ trước đó rất lâu rồi.
Khi các thiền sư TQ sang VN thì dòng Thiền Tìniđalưuchi đã khá phát triển.
Nhơn dịp Hiến
chương QT Nhà giáo và cấm đường
cho APEC, anh em nhà cháu đi Côn-sơn
mấy bữa, thành ra "hổng" có chỗ
vzô mạng được ! Biết các nhà bác "nôn" vzụ "truyền thuyết thời @" dưng mà hổng biết
cách chi mà mần. Rất chi là cảm phiền nha !
... Trước đó bằng sức người thì mấy tay công nhân của VIC cũng đã lay được một cái cọc
vàng tâm ở dưới sông lên rùi. Dưng mà thấy mần
thủ công cực wuá mới đề nghị
xài máy, và có vzụ ba cái
máy đã nói tới. Cũng
chính vì vậy mà hầu như toàn bộ nhóm công nhân đó và tay đội trưởng đều bị "dính đòn", trực tiếp hoặc gián tiếp...
Sau khi trường hợp thầy chùa TVT "bể hụi", thì thành phố HN thấy
"qwuýnh" ! Đại
sư Mật tông giỏi
nhứt mà còn "ăn đòn" thì
có ai dám dám "dính vzô" nữa
đây !?! Miết tới cuối cùng thì theo gợi ý của vị trong giới
TL thì phải cầu đến "chủ
trấn" thì mới giải quyết được (*). Thế
là cha con lại lục tục kéo nhau tới
đền Voi phục, dưng rồi cứ "chập
chập cheng cheng", "đầu chổng xuống đít chổng lên" hoài mà chẳng thấy Ngài "hiển thánh phán truyền" cái gì cả ! Tất cả thầy
thợ vừa qwuýnh" vừa "hoảng
tam tinh" chạy vzìa ăn
vạ cái vị gợi ý kia ! Vị
đó buộc lòng phải "giao lưu" với Linh Lang đại vương.
Chả biết là vị
ấy "giao" cái chi và
"lưu" cái gì. Sau đó thấy có một
vài động tác nhưng chẳng thấy phải "chập chập cheng cheng" gì cả, cũng chẳng thấy nhang khói chi nữa ! Trong đó có một động tác là mang cái cọc ấy
trở lại đáy sông. "Nghe Tây nó đồn rằng" cái cọc
ấy mang vzìa chỗ mới thả
lại lỗ cũ mà nó liền
trôi tụt xuống, chẳng phải đóng một nhát búa nào, mà cứng ngắc cứ như
là
chưa bao giờ bị nhắc
lên cả...
... Theo "truyền thuyết thời @" thì đó là một trong các trận trấn yểm của
Vạn Hạnh thiền
sư, dọn ổ
sẵn cho đứa con "tinh thần" của mình là Vương triều Lý sẽ dời đô về
Thăng Long. Công việc được tiến hành trước đó khoảng 1 năm... Vạn Hạnh thiền
sư chính là Tổ sư
đời
thứ 3 hay thứ 5 gì đó của dòng Thiền Tìniđalưuchi tại Đại Việt;
dòng thiền ấy đến bây giờ
người ta cứ bị gọi
là dòng Mật tông.
Cũng ở thời nhà Lý dòng thiền này còn có một
vị được truyền
y bát là Đạo Hạnh thiền sư (hoà thượng
Từ Đạo Hạnh).
Trường hợp của thầy
chùa TVT thì cũng theo truyền
thuyết này là bị "Tổ vật". Trận
trấn yểm ở
trấn Tây thành là trận "An bang định quốc", ấy vậy mà thầy
chùa ấy lại muốn
thể hiện pháp lực
của mình, định nhổ bật nó lên thì bị
"Tổ vật" là đương nhiên rùi !
Sẽ có người hỏi rằng
"nghe nói thầy chùa TVT
pháp lực cao lắm mà sao lại không biết là đồ của Tổ
mình" rồi lại giải trật lất dư
vzậy ? Nhà cháu cũng đã từng "théc méc" như rứa, dưng
lại bị hỏi
ngược lại rằng
: đã từng vzô
"tịnh thất" của thày chùa đó, đã từng thấy thày chùa đó sở hữu 02 cái Merc. "xế hộp",
đã từng biết tài khoản của thầy
chùa đó ở
Vietcombank có số dư mấy triệu
USD... mà còn hỏi thế à !?!.v.v... và v.v... Đúng vzậy, tịnh thất của thày chùa ấy
ở chùa Thày còn "giản dị" hơn
cả nhà sàn Bác Hồ; toàn bộ là gỗ, cột có bề
hoành 20-30cm, mái cong mái vẩy,
sơn son thiếp vàng, cao ráo thoáng đãng, đông
ấm hè mát... Túm lại là tiện nghi cực kỳ. Còn hai cái Merc. xế hộp ấy
nghe nói là do các Phật
tử ở ngoại
quốc "biếu tặng", còn tài khoản kia cũng được
nghe giải thích rằng là do "con Phật" ở toàn thế giới "công đức
để duy trì Phật sự" ở
đâu đó. Tất nhiên,
hành sử của thày chùa ấy nhà cháu cũng đã từng được "văn kỳ thanh", sự ban phát ân huệ cũng nhiều. Sau khi suy ngẫm lại thì loanh quanh lại rơi
vào
mấy chữ "tâm đạo, nghiệp chướng" mà thôi. Và "truyền thuyết thời @" kết luận rằng thày chùa TVT do thái quá trong việc sử dụng
pháp lực có đá
thêm tí chút "nhất
độc"(*), nên bị "ám tâm" mà sinh ra
"mờ mắt" như vzậy. Sau đó khi nhà cháu vzìa wuê lại còn nghe được là Thượng tọa sư huynh ngành trên của
thày chùa TVT đã khuyên là không nên làm việc đó nhưng
đã
không
được
lắng nghe. Đúng là nghiệp chướng và tâm đạo !
Thời điểm đó cũng là kỳ chuẩn bị "đại
hội nhớn". Nhà cháu được nghe lỏm ở "truyền
thuyết thời @" là nếu như mọi sự
của quốc gia dân tộc được yên ổn
trong thời gian đó
thì đã là sự may mắn lắm lắm
rồi. Và nếu qua được thì sẽ có cơ phát triển. Quả tình đến giờ là như vzậy. Cũng tự
hào cho dòng giống Lạc Hồng chúng ta...
(*)Theo giáo lý nhà Phật,
chúng sinh muốn tu tâm
phải loại trừ tam độc "tham, sân, si". Ở đây thày chùa ấy mắc cái vzụ
THAM PHÁP
Nhà cháu xin tạm thời kết thúc "truyền thuyết
thời @" ở đây !
...Say say tỉnh tỉnh thành say thật
Tỉnh tỉnh say say tỉnh tỉnh vờ...
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Các bài viết sau là của bác Dat_mel, Mod của box Dưỡng sinh bên ttvnol.com. Đây là những thông tin mà bác ấy nhận được trong quá trình Thiền định, nói về nguồn gốc xuất xứ, cũng như các biến cố diễn ra tại trận đồ trấn yểm sông Tô Lịch. (Mọi suy nghĩ và hành động của chúng ta đều phát ra không gian các năng lượng bức xạ. Các bức xạ này sẽ tồn tại rất lâu trong không gian. Trong trạng thái thiền định, một số người có khả năng thu được các "sóng thông tin này", nhờ thế họ có thể biết được rất nhiều điều đã diễn ra trong quá khứ. Độ chính xác của các thông tin này còn tuỳ thuộc vào năng lực thiền định của từng người).
Trước tin nhà cháu kính mời nhà các cô các bác đọc lại thật
kỹ bài viết quá ư là sâu sắc của
bác Đoài. Về cơ bản bài viết
đó đã rất chi là đầy đủ: từ
thực chứng, đến kiến giải đến cả
bình lựng. Nếu đọc kỹ
kỹ nó chút chút thì vậy là đủ, dưng mà nhiều
nhà bác cứ tò mò thị quá đáng thành ra nhà cháu chấm mút thêm chút chút. Cũng chỉ dám nói thêm chút chút trong khả năng cho phép thôi. Nói nhiều người ta không ưng thì kẹt cho nhà cháu
Ta lại way vìa từ thời Vạn
Hạnh thiền sư. Đúng là thiền
sư đáng kính này đã đi vìa Thăng Long trước "đứa con cưng" của mình rất nhiều. Thiền sư đã xem xét đã cân nhấc
và cuối cùng cũng đã chọn lựa xong. Cái kết
quả ra đời là cái trận "an bang định quốc" đó. Chuyện có vậy thì chả có gì để mà nói. Cũng chả có gì phải bàn, và nếu chỉ có vậy thì bây giờ ta cũng chả có gì để mà kể cho các bác nghe về các chiến tích của máy xúc máy ủi... cả
Cái trận đó chỉ là một "yếu tố" trong một
"ma trận phức hơp" mừ
thôi, còn còn rất nhiều cái khác nữa. Đại loại là các con đường từ tâm linh, quân sự, chính trị, văn hoá, kinh tế... từ ngoài đổ vào Thăng Long đều phải đi qua ít nhất một trong các trận
đó. Và theo một nghĩa
thông thường thì
khi người
"lân bang" đi qua đó chơi
mà
lại còn đòi "táy máy" thì
"xác" được đi qua
còn "hồn" để lại đó cho vui. Chính vì tính chất "quá ư là thâm cùng" đó mà đã có một chuyện
xảy ra.
Cái trận đó chỉ toàn là các cọc gỗ đuợc
mô tả rất chi là chi tiết
bởi bác Đoài. Những cọc gỗ đó là phần
thực còn phần không thực thì không thể dùng để cho mắt thường dòm thấy được. Nếu
một mình thiền sư Vạn
Hạnh mần vụ đó thì chả
có chi mà nói. Sông Tô Lịch
bây giờ đẹp tha hồ cho Kun đưa người yêu ra mà hun hít. Thế dưng lúc đó thiền
sư lại đi cùng một
"phái đoàn" bao gồm
nhiều người "thân cận" mà hầu hết họ
đều là "tâm phúc" của thiền sư. Nhưng
mọi cái bắt đầu từ
đó và e rằng đó cũng
là cái duyên và cái nghiệp
của Đại Việt
ta vậy. Trong những người thân cận đi cùng đó có một người được giao một
nhiệm vụ đặc
biệt là "trấn giữ một cái cọc"
(chính là cái cọc bị lung lay mà bác Đoài đã mô tả). Cái cọc đó chỉ quan trọng thứ hai tất nhiên là cái quan trọng nhất do thiền sư Vạn
Hạnh nắm giữ.
Lại kể thêm về
người "quan trọng thứ 2" đó một chút. Người này vốn xuất thân từ phương Bắc,
là một người "có ăn có học" được gài qua ta để học "lỏm"
tinh hoa văn hoá Đại Việt. Chuyện đó "chót lòn lọt" chẳng ma quỷ nào biết dưng có một
người biết là "người quan trọng thứ nhất". Người
này thấy vậy nên đã ngấm ngầm "thu phục" và "thuần hoá" kẻ này. Quá cảm kích trước tâm đức cũng như tài năng người này đã nhứt tâm "quy hàng"
Thế nhưng, cái sự
đời hầu hết
đều bắt nguồn
từ cái thế nhưng. Nó là cái tình và cũng là cái tội.
Nó không đúng cũng không sai, không phải
cũng không quấy. Nó chỉ là một "nỗi buồn" mà người đời sau phải
"giải quyết nó". Khi biết được cái trận
đó được "thành lập" người quan trọng thứ 2 mới giấy lên một niềm lo sợ cho quê hương thân yêu của mình. Bên "Quốc" bên "Thầy" bên nào nặng hơn?
Chả bên nào nặng cả. Người quan trọng thứ 2 bí mật gửi về
quê hương một bản mô tả
"chi tiết" về kế hoạch
này đồng thời khuyên "quê hương" không nên "động binh" để rồi bỏ
xác tại Thăng Long.
Hỡi ôi, điều đó thật đau đớn. Việc làm đó trời không biết quỷ không hay nhưng một người vẫn biết.
Chắc chắn người đó là người quan trọng số một rồi.
Phút cuối, và
không kịp thay đổi vì thời gian không cho phép, một phần là vẫn tin vào "người học trò cưng"
nên
mọi thứ vưỡn được
tiến hành với một sự
không được hoàn hảo như tính toán. Đông thời với một
sự thận trọng
"đáng kinh ngạc" của Vạn Hạnh
thiền sư.
Nhà
cháu
đói
quá
rồi. Ăn đã, lúc khác lại hầu thêm chuyện
cho các bác
Tình thương hóa giải hận thù
_______________
Loạt bài viết về phong thủy và trấn yểm tổng hợp trên ttvnol.com
Nguồn: ttvnol
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét