
Xin cáo lỗi cùng các nhà bác ! Wuả tình là cuối năm nhà cháu "tối tăm mặt mũi" lại,
chứ hổng có ý chi là để
các nhà bác "xơi món mầm đá" đâu ! Hì hì !
Dư trước đây nhà cháu đã có lần nhờ
vả, nhà bác nào có rảnh thì kể trước
chuyện nhà Bá hộ Kim ở Thăng long, thì nhà cháu đỡ phải
nói nhều....
Nói chuyện yểm trấn ở
Tháp Rùa Thăng long thì chỉ
một vài câu là hết chuyện, dưng
mà dư rứa lại
làm các nhà bác "mất
hứng", nên phải "bắt đầu từ
lúc con tằm nó nhả tơ" !?!...
Ở đây chắc là tất
cả các nhà bác chí ít đã từng nghe nói hoặc đã đọc dở
hay đọc hết cuốn
tiểu thuyết LỀU
CHÕNG của Nguyễn Công Hoan (Nhà cháu đọc lâu wuá rùi, cũng không nhớ chi tiết, chỉ
còn đại khái thui) !?! Cuốn đó là Nguyễn "sếng sáng" muốn nói vzìa sự suy tàn của Nho học thời
xưa ở nước
ta, dưng trong cái khúc "vzăn tả kiểng"
thì Nguyễn "sếng sáng" lại lấy một
tình tiết có thật ở Thăng long vào thời
kỳ cuối thế kỷ
19 đầu thế kỷ
20. Đó là câu chuyện vzìa nhà Bá hộ Kim...
Bi giờ nhà cháu mới tới khúc "...dệt
lụa để may áo...".
Nhà Bá hộ Kim là một gia đình buôn bán lớn ở Thăng long thành hồi
bấy giờ, bao quát nhiều
mặt hàng, trong có cả giấy bút mực
cho học trò, mà những thứ dành cho học
trò ấy toàn là đồ xịn đương
thời. Chuyện vzậy
thì chả có chi để nói nhều. Dưng
nhà đó lại có một
cô con gái "đến tuần cập kê", nhan sắc
cũng ở bậc trung cao; bị
cái nhà cũng dư giả nên ông Bá hộ cũng có cho con gái theo đòi
"bút nghiên" tí chút. Khổ
nỗi là cô gái rượu của ông Bá hộ
cũng kha khá là "làu thông kinh sử",
đủ tài để đấu
hót với đám sĩ tử hàng huyện. Chết cái là tánh cô "khí hợm"; hợm tài, hợm của.
Vzậy cho nên mới có chuyện gây "bức thúc" cho đám sỹ tử cái thời
"trường Nam thi lẫn vzới trường
Hà"... Chuyện ông Bá hộ cho con gái rượu ra bán giấy bút mực chỉ
là cái cớ, mà chủ yếu là để
"câu" lấy anh tài trong
đám "dài lưng tốn vzải, ăn no lại
nằm"... Chuyện là khi sĩ tử vzô hàng cô mua đồ, bị cô ra văn thơ,
đối, phú,... để thử tài. Nếu
ai "chọi" lại được cô thì có bán rất
rẻ, thậm chí có trường
hợp còn cho không; dưng mà ai không "đối đáp" lại được thì cô bán "cắt
cổ", và đã vzô hàng cô thì không
mua thì không ra được; bởi bên cạnh cô lại
có một đám "người ăn kẻ ở"
có bản mặt như
"lục lâm thảo khấu". Bởi
thể lệ đã có trước,
nên không ít các chàng trong đám sĩ tử
"đành ngậm bồ hòn làm ngọt"...
Nhà cháu chuyển sang cái mục "...cụ mặc áo và ăn thuốc..."
nha !!!
...Bởi nhều sĩ tử
đâu có muốn vzướng vzô mồi câu của
cha con ông Bá hộ, dưng mà từ nhà wuê ra "lạng
quạng" nghe nói có đồ xịn mới
lạc chân vzô... mà mắc hợm !... Thành ra rùi một đồn
mười, mười đồn
trăm; cha con ông Bá hộ
nên người "lổi" tiếng... tệ !
Chuẩn bị tới
hồi gay cấn nha ! Là khúc "...cụ ăn thuốc
để tàn lửa rơi
xuống..."
...Ngoài chuyện "câu rể anh tài", nhà Bá hộ Kim còn tham vzọng lớn hơn
nhều. Nghe nói Tháp Rùa ở Hồ Gươm
chính là một huyệt
đất thiêng phát phú phát quí lâu dài,
nên ông Bá hộ mới bí mật mướn
thầy chạy thợ
để cải táng hài cốt
tam đại nhà mình vzô đó... Dưng chả hiểu
là ông đặt hài cốt vzô đó từ khi nào, mà trong một đêm có mưa to gió nhớn người
ta phát hiện thấy tiểu cốt
bị bật lộ
lên. Chuyện này kinh động đến hàng phố.
Nhà ông Bá hộ vzốn dĩ đã không được lòng thiên hạ, cho nên chuyện "động trời" đó khó có thể
dấu giếm được...
Vzậy là bàn dân thiên hạ hè nhau ra vác đám tiểu cốt đó vzụt
xuống sông Hồng... Từ đó trở
đi chẳng thấy sĩ tử
nào "héo lánh" đến
hàng cô gái rượu nhà ông Bá hộ nữa,... Chuyện
nhà Bá hộ Kim "lụn bại" dư
thế nào thì còn dài dài (nhà bác nào muốn rõ thì cứ Lều Chõng mà đọc)...
...Bi giờ tới khúc "cháy áo" đây !
Theo truyền thuyết thời xưa
và thời "...đào tận gốc trốc
tận rễ" thì huyệt
đất ở chân Tháp Rùa đó cực
kỳ "quái thủ". Việc yểm trấn
ở đó người ta gọi
là "yểm kép",
nghĩa là yểm cả âm lẫn dương,
mà dương là chính; thường thì người
ta yểm âm, kiểu yểm
kép này lại lấy dương làm
chính. Kiểu yểm nầy
cực kỳ khó giải. Tương truyền
rằng việc yểm
này được thực hiện
từ thời Cao Biền.
Việc nầy cũng là "giọt
nước tràn ly" của một thời
"ngàn năm Bắc thuộc"... Theo "huyền sử" thì cho đến
thời Lê sơ, Hành
khiển Nguyễn Trãi đã đề
nghị Thượng thư
Hoàng Phúc (vốn là một
nhà phong thủy địa lý cực kỳ cao thâm) thực
hiện và chỉ dẫn
cách giải, nhưng Hoàng Phúc cũng không đủ tâm-phúc để giải nổi.
"Huyền sử" có chép lại câu chuyện trao đổi giữa
người cứu mạng
và kẻ thụ ơn;
Thượng thư Hoàng
Phúc bộc bạch vzới
Hành khiển Nguyễn Trãi rằng : "Ngài có ơn
giữ lại mạng
sống cho hạ chức,
tất nhiên là phải kèm theo dâng nạp di thư của
Cao Biền, nhưng chuyện này hạ
chức chưa đủ
phúc-lực và tâm-đạo để thực
hiện. Cách thức thì hạ chức
cũng chỉ thuộc lòng trong cổ thư mà
chép lại thôi. Xem ra tâm-đạo để thực
hiện chuyện này bây giờ
chỉ có Ngài và quan Tư đồ
họ Trần là có đủ.
Nhưng hỡi ôi ! Kể
cả Ngài và quan Tư đồ
cũng phải may mắn lắm mới
lưu tồn được
huyết thống... Hạ
chức không dám lộng ngôn thêm gì nữa. Mong Ngài đại xá cho. Trên đây hoàn toàn là những lời phế
phủ của hạ
chức cả."... Và lịch
sử sau đó diễn ra thế nào thì các nhà bác ở đây chắc
là đều rành cả...(*)
Và chuyện giải yểm trấn
ở Tháp Rùa lắng đi một thời
gian dài. Sự huyền bí và đau đáu của nó thì vzẫn truyền từ
đời này sang đời khác trong giới tâm linh nước ta...
Mãi cho đến gần thời @...
(Các nhà bác thông cảm nhà cháu buồn ngủ quá rùi ! Bữa
khác tiếp nha !?!)
Nhà cháu xin phép các nhà bác để
tiếp tục vzìa "truyền
thuyết thời @" !
Vào thời điểm đất nước
ta trên đà cải tổ kinh tế và phục
hồi vzăn hóa cho "đậm đà bản sắc
dzân tộc", Hà nội cũng có tiến trình dư vzậy.
Cái "bản sắc dân tộc" ấy
nói chung đáng nhẽ ra phải để nó "rêu phong" mà ngâm cứu thì mới thấy
hết sự sâu sắc
và có truyền thống riêng. Dưng chả hiểu
sao người ta lại cứ thích phải
tân trang nó lại. Cho nên cũng
nhều cảnh "trớ
trêu", nhẽ ra khi ngâm cứu vzìa phương Đông thì phải lấy
con mắt nhìn của phương
Đông mà soi mà rọi, dưng
chả ít người lại
mang luôn "cặp kiếng" Tây balô mà dòm, cho nên mới sinh ra lắm cái "lộ vzăn cộ"...
Ngày đó Nhạc sĩ Vĩnh Cát
còn làm Giám đốc sở Văn hóa, nên ông cũng là người ký duyệt cái chuyện
"tân trang" Tháp Rùa. Tiếp
theo là người ta tiến hành đục tẩy
toàn bộ lớp vữa trát cũ có "rêu phong" của thời gian mà trát lại
hoàn toàn mới, phục chế bồi
đắp thêm những trang trí hoa văn vốn có của Tháp.
Chuyện vzậy thì cũng đâu có gì để nói, dưng
sau đó thì có chuyện sảy
ra với đám thầy thợ
thực thi vzụ "tân trang" đó. Hầu hết đám công nhân và lãnh đội trực
tiếp thi công phục chế Tháp Rùa kỳ đó mỗi
người một kiểu
đều "dính" một thứ "tai bay vzạ
gió", người thì kiểu nọ kẻ
thì kiểu kia, trực tiếp có, gián tiếp
có. Chỉ may một điều là không có mạng
người nào phải chấm
dứt cả. Có chăng là một
vài vzụ tai nạn chảy máu, hoặc
một vài trường hợp
bệnh tật đến
mức phải "động
dao động kéo" mà thôi. Ngay bản thân GĐ Vĩnh Cát sau khi khánh thành
Tháp Rùa tân trang một thời gian không ngắn thì cũng phải "hạ cánh an toàn" sớm vì một lý do rất
chi là "ất ơ".
Thật là xui xẻo cho một số
người đó, nhưng lại
là sự hân hoan và thở phào nhẹ nhõm của
giới TL nước ta !?! Sao lại
có sự "phản cảm" dư
vzậy ?
Theo "truyền thuyết thời @" thì việc
yểm trấn ở
Tháp Rùa đó muốn phá giải phải xử
lý ở lớp vữa
trát tường đó. Nhưng các đại sư nhều
thời hổng dám rớ
vzô vì nếu chơi thì dứt khoát phải
có "hình nhơn thế mạng", mà máu tươi
phải đổ thì mới
hiệu nghiệm. Nhưng
vzì "đức hiếu sinh" nên không một thế
hệ nào muốn thực
thi vziệc đó cả.
Tới nay, có lẽ do vzận hội
của nước nhà và nghiệp
quả của những
người "số đen" nói trên nên "tự dưng" lại
phá giải được cái "đinh găm vào da thịt" đất nước có từ
bao đời đó. Giải quyết
được một mối
hiểm họa truyền
đời của dân tộc.
Cái "vzận hội" ấy vzô tình mà hữu
ý để cho những người
con dân "vzô sư vzô sách" của mình làm được một việc
mà bao đời nay chưa một ai có đủ
khả năng "đánh bạc" với quyền năng của
mình để làm !
Lại theo "truyền thuyết thời
@" thì sở dĩ tiểu cốt nhà Bá hộ
Kim bị bật tung lên là do pháp lực của
việc yểm trấn
đó chớ theo logic thông thường thì ai biết mà đào lên. Đồng thời do phúc phần
và tâm đức nhà Bá hộ Kim chưa đủ
để vzừa giải
được yểm trấn
cũ và đặt yểm trấn mới,
cho nên mới có chuyện dư đã
nghe.
Cũng theo
"truyền thuyết thời @", sau khi Tháp Rùa được tân trang khoảng 100 ngày thì dòng họ Đường ở
bên Tàu xảy ra chuyện giai đinh từ 7 tuổi tới
60 cứ lần lượt
"ra đi" trong khoảng
cách thời gian cứ khoảng 49 ngày đến
3 tháng một người, thậm chí là có ngày vài ba người đi; mà lý do ra đi thì cũng "bất đắc kỳ tử".
Việc đó kéo dài khoảng 6-7 năm gì đó...
Nói vzìa vzận hội nước nhà thì từ
ngày đó đến nay mọi sự có chiều
phát triển. Duy chỉ có chuyện phong hóa là có chiều đi xuống,
dưng điều
này là nghiệp quả nhỡn tiền
của những cá nhân hoặc
của một nhóm người
có ảnh hưởng, chứ
không phải do tiến trình đất nước bị
thụt lùi... Cứ nhìn nét mặt Hồ Cầm
Đào trong Hội nghị APEC trước sự
kiện Mỹ và Nga ký hiệp
định Thương mại
song phương tại Việt nam, và sự
kiện Jhon Houwork đi bộ buổi sáng ở
Hồ Gươm cũng
phản ánh phần nào chuyện
đó !...
...Say say tỉnh tỉnh thành say thật
Tỉnh tỉnh say say tỉnh
tỉnh vờ...
KeDoHoiXuDoai
---------------------------------------------------------------------------
(*) Cả hai anh em Nguyễn Trãi và Trần Nguyên Hãn (cùng toàn bộ gia quyến) về sau bị Nhà Lê sát hại.
_______________
Loạt bài viết về phong thủy và trấn yểm tổng hợp trên ttvnol.com
Nguồn: ttvnol
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét