Vụ trấn yểm sông Tô Lịch (phần 3)
Đứt mạch quá. Nhà cháu lại xin tiếp
tục hầu chuyện
các bác.
Như nhà cháu đã nói ở phần
trên. Trước khi cái
trận đó được dựng "đã có một tai nạn"
trong nội bộ. Chính điều đó đã làm cho Vạn Hạnh thiền
sư có những điều
chỉnh cái trận đó ở phút cuối cùng. Đó cũng là một nguyên nhân gây ra cái trận đó "hổng giống" bất cứ một
trận nào
Sau khi bản "mật" được truyền về Phương
Bắc, và một người "ôm cọc" bị dao động, các thông tin đã được một nhóm thiền
sư Phương Bắc
đưa ra mổ sẻ và đưa
ra phương án đối phó. Bắt đầu từ
đây đánh dấu một thời kỳ mà người ta gọi là "Tuyệt đỉnh thương
đau"
Nhà
cháu
chỉ nói sơ sơ vì không được phép nói cụ
thể về thời
kỳ "tuyệt đỉnh thương đau" này. Tuy nhiên cũng mong các bác hình dung là một chút sự
"bi thương"
của thời kỳ "tuyệt đỉnh thương
đau"
này.
Sau khi ngâm
cứu thật kỹ, một
đối sách đã được đưa ra. Một
nhóm sẽ được đưa sang đối phó. Thời
đó người ta gọi là nhóm "thất quái". Cũng nói qua về nhóm này, đây là một nhóm rất "khủng". Chuyên lo những việc "khù khoằm" nhất của tâm linh phương
Bắc. "Thất quái" hoạt động độc
lập nhưng lại được sự
góp ý liên tục của hơn 100 cao nhân khác. Cách hành sự
của "thất quái" cũng chẳng giống ai. Họ không đi máy bay hay tàu hoả để "giải
quyết" (chắc vì thời đó không có máy bay tàu hoả) họ cũng không đi theo đường bộ,
ko đi theo đường sông.
Cách họ hành sự lần nào cũng vậy
và tất nhiên lần đó cũng thế. Bảy người
ngồi vào một "vòng tròn" ở Phương Bắc.
Sau đó cho linh hồn xuất ra tất nhiên thể xác ở lại. Linh hồn
"gắn" với thể xác bằng một sợi dây rất
mỏng. "Thất quái" chơi một vòng khắp
Đại Việt và ai cũng khen Đại Việt đẹp và có "vượng
khí". Khi họ đến cái trận ở sông Tô Lịch.
Không ai bảo ai, nhưng tất cả đều
thất vọng. "Thư
mật" nói là hoành tráng lắm sao mà đơn giản thế? Biết thế khỏi cần
thất quái sang ? chỉ cần một
người sang là đủ. Họ bay dòng dòng vô đó như đi vào chốn không người. Và đúng là không người thật. Không ai cản trở, không ai ý kiến bởi trận
đó chỉ toàn cọc là cọc. Nhưng cái sợi dây nối
giữa cái xác ở Phương Bắc
và mấy vị đó bị
"vướng"
vào những cái cọc đó. Thế là "phựt". Dây đứt mất rồi.
Sự kiện này đánh dấu
bước khởi nguồn của sự
bi thương. 7 vị đó vĩnh viễn ở lại
Đại Việt chơi, không bao giờ được nhìn thấy
đỉnh núi Hy mã lạp sơn hùng vĩ nữa.
Sợi dây bị đứt. Tất
nhiên nó làm trấn động tất cả. Cả
một giới tâm linh hoảng hốt. "Thất Quái" hành sự cẩn trọng
đã đi là thắng! sao lại bị "giữ
làm khách quý" ở Việt Nam. Sự tang thương, tiếc nuối và những giọt nước mắt
chỉ được chảy
vào trong mà không chảy
được ra ngoài. Những buổi siminar liên tục được tổ
chức. Tất nhiên không khí không còn hoà
nhã và vui tươi như thời còn "thất
quái" nữa. Nó
nghiêm trọng và
nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Rất nhiều kế sách được
đưa ra...vv...
Người thời đó mô tả rằng sự
kiện này thu hút được tất cả
các cao thủ Phương Bắc. Nó là sự kiện có một
không hai ở Phương Bắc. Chưa hề có bất
cứ một sự
kiện nào mà thu hút đông "Quy
nhân" đến vậy. Nếu người phương Bắc mà có một sự đoàn kết
giống như dân Lạc Việt
thì họ sẽ tạo
ra một sức mạnh
khủng khiếp. Sức mạnh đó có thể
làm xô ngã bất cứ một ngọn
núi hùng vĩ nào. Tuy vậy,
cái mà người Phương Bắc không "ngon" bằng Đại Việt là ở chỗ đó. Họ
không có và không bao giờ
có sự đoàn kết. Không có sự đoàn kết thì sẽ không có sự thống nhất,
và thế là mạnh ai người ấy làm. Đó cũng là một trong những
cái may mắn khách
quan của Đại Việt ta vậy
Không biết là thời kỳ đó có bao nhiêu cuộc "đổ máu" ở khúc sông nhỏ bé đó. Không phải thời kỳ đó, mà cả thời kỳ sau này cũng vậy. Bất
cứ lúc nào có cơ hội người
Phương Bắc đều quan tâm đặc
biệt đến "hệ
thống ma trận phức hợp" ở
Đại Việt, và trận ở Sông Tô Lịch
được quan tâm số một. Đó cũng là nguyên do giải thích rằng tại sao có rất nhiều lúc Đại Việt suy yếu nhưng người phương Bắc không thể "đồng hoá" được người dân đất Việt.
Các cuộc đổ bộ vào đó nhiều
quá, nhiều đến mức mà kể
từ giờ đến
lúc chết nhà cháu
cũng không kể hết. Cái quan trọng là không bao giờ kể hết
sự tang thương và mất mát trong đó. Nhà cháu chỉ kể một
vài cuộc đổ bộ điển
hình
Nếu ai đó "am tuờng" về những trận
pháp này thì đều biết nó có hai phần. Phần hữu hình và phần
vô hình. Phần vô hình
thì khỏi nói vì
nói không được. Còn phần hữu hình thì thực
sự chỉ toàn cọc
là cọc. Nhưng các vụ "khai quật"
gần đây các bác đều biết trong đó có hàng "tá"
các thứ bà nhằng bà nhí khác. Nào là xương người, nào là cổ vật, nào là các thứ chả
biết nó là cái gì...và... Vậy những thứ đó ở đâu ra? Không ai giải thích được tường tận
đâu? Nhà cháu chỉ nói sơ bộ thôi
Tình thương hóa giải hận thù
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Một trong những phương kế được đưa
ra là
"dùng
trận ép trận". Sau khi dùng đủ mọi kế
không tài nào hiểu nổi cái trận "quỷ quái" này có cái gì mà
không thể thâm nhập qua được. Mà người Phương Bắc khi không thâm nhập vô được thì chỉ có một cách họ bắt chước
gió nhớn công tử thôi. Đó là botay.com.
Đến phút cuối cùng họ "không thèm" phá trận đó một cách trực tiếp nữa. Họ
chọn "dùng trận ép trận" thiết nghĩ đó cũng là một sự rất
thông mình rồi.
Sau khi thống nhất họ quyết
định đưa "phương tiện" sang để lập một
trận khác chồng lên đan xem hòng làm "tha
hoá" trận pháp
này. Nhưng có một điều
người Phương Bắc không thể hiểu không thể
lý giải được. Đó là cứ
"mon men" lại
gần đống cọc
đó thì "tạch".
Cái gì cũng "tạch".
Vì vậy nếu trục
suất hết được
những thứ đó lên thì ta sẽ thấy ở
đó có đủ tất cả: nào là xác người,
nào là cổ vật, nào là bùa ngải, nào là linh vật, nào là đá, nào là tượng, nào là bát, nào là đĩa...Người đời sau không thể
hiểu được tại
sao những trận lập ra sau ở
đó đều bị cái trận
ban đầu "vùi dập" trong toàn bộ sự "tang thương
và
mất mát". Có thể kể ra ba nguyên nhân
1. Chính vì lỗ hổng của người quan trọng thứ hai mà Vạn Hạnh thiền
sư và các cộng sự
đã có những điều chỉnh ở phút cuối.
Tạo ra cái trận đó có một sự kết
tinh "của trí tuệ Đại Việt"
trong những tình huống " thực sự khẩn
cấp"
2. Trình độ trận pháp của Vạn Hạnh
thiền sư quá đỉnh
3. Chúng ta lợi thế hơn tất
cả là cái trận của Vạn
Hạnh thiền sư đi trước
một bước. Chắc
chắn mọi thứ
sẽ cam go hơn rất nhiều
nếu "hai bên" cùng dựng trận một lúc
4. Một yếu tố
vô cùng quan trọng khác là
chúng ta "được"
chơi trên "sân nhà"
Hiểu như vậy để
ta có thể biết rằng ở
đó không chỉ có một cái trận mà nó gồm rất nhiều
cái trận khác.
Không chỉ có một thế lực mà còn rất
rất nhiều thế lực khác. Và sự
tang thưong mất mát được đến từ
rất nhiều vị trí nhiều
nguồn chứ không riêng gì một nguồn
Đó cũng là điều mà
dat_mel rất mong muốn các "thiện trí thức" hiểu và thông cảm. Bản thân cái trận đó chỉ là trận "an bang định quốc". Bản thân cái trận đó chỉ mang tính bảo vệ, nó còn thể
hiện tình yêu thương của các bậc tiền bối với
con cháu sau này. Như vậy thì làm gì có "thánh"
nào đứng ra "vật" ai đâu. Đừng nói vậy mà tội cho các ngài. Cái trận đó không giúp người Việt thì thôi sao lại "vật" người Việt ra để xin tiết làm gì. Hãy nhớ nó là rất nhiều trận, một cái chết có rất nhiều nguyên nhân. Xin đừng "đổ oan cho các vị đó" mà tổn hại cho các vị
đó
Như đã nói cái trận đó được rất nhiều
cuộc đổ bộ.
Rất nhiều cái chết rất nhiều
bi thương đã diễn ra ở
đó. Rất nhiều thứ được để
lại ở đó. Đó là quan hệ "nội
bộ" giữa người Việt Nam và người Phương Bắc. Có một sự kiện
nữa nhơn tiện nhà cháu cũng xin kể
Sau rất nhiều lần mưu
toan tính
toán
mà
không
làm
gì
được.
Người phương Bắc quyết định "lôi kéo" thêm một thế lực khác. Mà theo họ "thế
lực đó" là "cha đẻ" của dòng thiền Tiniđalưuchi . Và thế là không hiểu
cái "bắt tay lịch sử" giữa ai và ai. Cái bắt tay đó mang lại cho ai cái gì và cướp mất của
ai cái gì. Nhưg chỉ biết một
thời gian nào đó có một "đoàn thuyền buôn" đến tự Ấn
Độ qua ta làm ăn. Họ đi qua khúc sông đó và lỡ thả rơi
ở đó thêm một số thứ.
Không biết chuyện gì sau đó xảy ra nhưng dat_mel cũng chỉ biết là những
con thuyền đó vị vỡ ra và các vị
khách đó cũng được mời lại chơi
với những cái cọc đó vĩnh viễn.
Bắt đầu từ
đó là cuộc ân oán
nhì nhằng, không
rõ gì cả
Lại xin được tiếp tục.
Ta cứ nói là thiệt hại chỉ
nghiêng về các bạn của ta ở
Ngoại Bang, nói vậy là không khách quan, và không
thật chính xác. Chúng ta cũng có những thiệt hại và những
tổn thất nhất định. Dù sao thì dù, việc bị
"người quan trọng thứ 2" thay đổi ở phút cuối
đã khiến "cấu trúc vững chắc" của trận bị thay đổi.
Nó trở lên uyển chuyển và mềm dẻo hơn,
tuy vậy làm làm mất đi cái "định" của một trận
"an bang định quốc". Nhất là sau này khi mà các trận khác được lập ra liên tục
và khi có sự can thiệp bổ xung của
người Ấn làm cho "sức mạnh"
của trận dần thay đổi.
Chúng ta buộc phải "căng mình" ra mà chống đỡ. Không thể buông xả được. Giống
như đã lỡ leo lên lưng
con cọp rồi. Không thể
xuống được. Đó là sự tổn hại
thật lớn của
chúng ta
Không phải giới tâm linh VN khôg biết, đặc biệt là các hậu duệ dòng thiền Tiniđalưuchi. Họ biết và đôi lúc họ
cũg can thiệp để giảm bớt.
Và chính đời sau lại lao vào cái vòng luẩn quẩn do đời trước để lại
đó. Hai bên bị lún sâu
vào một "cuộc chiến tranh lạnh" không bên nào dừng bước, không ai nhắc chân ra được. Tất cả, tất
cả tạo nên một
sự oan khuất, một sự bi thảm,
một sự tang thương
và
tất cả mất
mát. Sự thù hận từ quá nhiều
thế lực được
tích đọng trong
đó càng ngày càng sâu sắc
càng ngày càng lớn mạnh mà dường như không thể giải quyết.
Ai trong giới cũng biết nhưng không ai có thể giải
quyết
Và chuyện cứ nhì nhằng như vậy cho đến
ngày nay. Nhà cháu xin khất
lại câu chuyện đến lúc khác sẽ
kể.
Chỉ còn bốn nội dung nữa
là kết thúc. Nhà cháu xin đưa trước lộ trình nhé
- Sự tang thương và sự giải
quyết của đời
nay.
- Tổng quan về thầy Chùa Thích Viên Thành
- Một con người dấu tên- con người
thực sự "giải
quyết" chuyện này. Nhưng người này không được bất cứ
một tờ báo nào nhắc
đến. Who is he?
- Thay cho lời kết. Tâm trạng của dat_mel
Tình thương hóa giải hận thù
Dat_mel
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Đến bây giờ nhà cháu sẽ nói thêm một chút về chuyện cái trận ở sông Tô Lịch.
Như nhà cháu đã khẳng định,
cái trận ở sông Tô Lịch không còn đơn thuần là cái trận an bang định quốc như thuở ban đầu. Nếu là cái trận đó thì nó hiền khô, không có gì để phá và chẳng có gì để giải. Nhưng
thực tế lại
khác, cái mớ hỗn tạp đó có thể
gọi là đã bị giao thoa của rất nhiều
trận, của rất nhiêu cá nhân, rất nhiều
môn phái, rất nhiều thơi đạI, rất nhiều mục đích... Và tất
nhiên trong đó, các phương
tiện được sử
dụng nhiều vô kể, đôi khi các phương tiện này đối kháng phản kháng nhau, đôi khi các phương tiện này giao thoa cộng hưởng nhau. Cái trận ban đầu thì không nhưng các trận về sau thì gần
như đều sử dụng
âm binh để chuẩn trận. Âm binh cộng với một cuộc
chạy đua ngầm bằng tất
cả sự đề
phòng, sự mưu tính, sự thông minh, sự nghi ngờ, sự tàn ác, sự
đểu giả, sự chân thật...
tất cả tất
cả biến nó thành một
cuộc chiến tranh tâm linh thực sự.
Ta có thể tìm được ở đó tất
cả những gì bi thương
nhất! Sự hận thù, vị
ngọt ngào và man trá, những mưu mô, tất cả
tất cả dệt
thành một một vùng trũng mà người ta đã phải thốt lên rằng đó là thời kỳ tuyệt đỉnh thương
đau,
vùng
đất
tuyệt đỉnh thương
đau.
Không
bên
nào
chịu nhường bên nào trong cuộc chạy đua ngầm đó. Cũng đúng thôi nhường làm sao được? khi mà hai bên đang gồng mình kéo căng một sợi dây, cả
hai đều mệt mỏi
và tổn hại nhưng
chỉ trùng sợi dây xuống là...
Và sự việc cứ
kéo dài suốt một ngàn năm cho đến ngày...
Cái dự án ODA về thoát nước được cộc
cộc chấp nhận. Sự việc xảy
ra với mỗi cá nhân, mỗi
gia đình, với những cái máy xúc máy ủi các bác đều biết rồi. Chỉ
có mỗi cái cọc của người
quan trọng thứ 2 dựng mới bị lung lay. Các cái khác y si nguyên. Một vài thây chùa đến, một vài thầy chùa đi, hâu hết ai cũng lắc đầu ngán ngẩm
với một mớ
bòng bongnày. Có thể tóm gọn tất cả
những cái này lại trong một điều:
Nếu dùng quyền năng để giải trận
thì phải thấu hiểu trận đó. Mà cổ kim, đông tây khó có ai có thể cùng một lúc hiểu thấu về tất
cả các trận đó được. Do đó khi nhúng tay vào không
phải đầu thì cũng phải
tai. Không chảy máu mũi
thì cũng hộc máu mồm. Tránh được trận này thì bỏ mạng vì trận
kia. Cứ như vậy không ai có thể can thiệp
vào đó được.
Và cho đến một ngày. ...
(còn tiếp...)
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Về Thầy Chùa Thích Viên Thành!
Nhà cháu không muốn gọi vị là hòa thượng,
là đại đức, là nhà sư
trụ trì chùa này chùa kia, là quyền năng mà muốn gọi đơn
giản, thân thương là thầy chùa Thích Viên Thành
Hầu hết chúng ta biết
đến Thầy chùa này qua báo chí và qua một vài nhận xét của bác Đoài. Dat_mel dành riêng một chương để viết về
thầy chùa này là có ý mong các bác
hiểu hơn về
con người này.
Dat_mel định kể rất nhiều
về thầy chùa này nhưng
các
thông
tin vừa xuất hiện trong đầu đã bị bịt lại.
Âu đó cũng là cái duyên. Báo chí viết
về thầy Chùa này đồng
thuận một nội
dung thầy chùa đã
anh dũng tử nạn khi giải trận, tất cả mọi
người nghe thấy đều tỏ
một vẻ lo sợ,
một vẻ bùi ngùi với
thầy chùa này. Không hiếm trong đó là một cái "cười nhếch mép" về tài năng và sự hiểu biết
của thầy chùa này. Qua bài của bác Đoài chúng ta lại được biết
đến thầy chùa này như một người
bị dính quả "tổ vật"
Tất cả cái đó không một
ai phản bác, không một ai biện bạch, ko một
lời giải thích, không một sự minh oan, chẳng
một gì cả. Và đáng lẽ ra mọi thứ cứ như
thế mà trôi đi như trăm ngàn lẽ vô thường
của đạo Phật
vậy. Nếu cứ êm ru như
vậy thì rồi thời gian cũng sẽ xóa nhòa đi tất cả, mọi
thứ sẽ trôi vào quên lãng, chỉ có một người không còn thể xác nữa nhưng cứ mãi đứng đó nhìn trận đồ day dứt
mãi không nguôi. Đây có thể
là lời giải oan cho thầy chùa này với một mong ước
thầy chùa này sẽ nhẹ gánh để
trở về đi tiếp
trên con đường tiến hóa
Sẽ không thể rõ ràng được nếu không kể
cụ thể về
chi tiết này, thế nhưng chi tiết
này lại dứt khoát không được
kể. Thôi thì chỉ có một câu thôi Thầy chùa Thích Viên Thành với người quan trọng số 2 có một sợi dây liên kết.
Thầy chùa này nhận y bát của dòng thiền Tìnidalưuchi thì sẽ là vô lý nếu
thầy chùa này không nhận ra tổ vật của
nhà mình. Có một chi tiết ngầm bác Đoài đã khẽ bật mí sư
huynh ẩn danh của thầy chùa này đã khuyên vị sư đệ là đừng
làm nhưng cái đó chỉ để
nghe thôi. Làm vẫn phải làm. Không thể bình luận về chi tiết
này, dat_mel mong các bác sau khi đọc
xong toàn bộ chuyện này sẽ hiểu. Cái chết
của Thầy chùa TVT cũng rất đặc biệt,
nó như chịu đựng
tất cả sự
tang thương và mất mát, tất
cả lỗi đau và sự
tủi nhục, tất cả tất
cả mọi thứ.
Tuy nhiên có một sự thật và một
câu hỏi dat_mel đặt ra cho các bác để chúng ta cùng xem và suy ngẫm.
1. Sự thật: Dòng thiền
Tìnidalưuchi không có luật "thanh trừ môn hộ".
Mức trừng phạt cao và nặng nhất của dòng thiền
này là thu hồi khả năng, đuổi vĩnh viễn
2. Câu hỏI: Vạn Hạnh thiền
sư "hết" sự từ bi rồi
hay sao mà lại để cho thầy chùa TVT chịu đựng trong 100 ngày trước khi chết.
Sự thực thì nhà sư
này
đã
có
mọi thông tin về vụ này từ
khi nhận y bát.
Ông hiểu, và cũng
giống như nhiều truyền nhân khác ông botay.com. Là một nhà sư, ông thực sự cũng muốn
giải quyết sự bi thương
này
đi.
Giải phóng cho cả hai bên, chí ít là bớt đi sự thù hận. Thế nhưng sức
người có hạn đã nhiều lúc ông phải ngậm ngủi thôi thì để lại cho muôn đời
sau. Cho đến lúc...
Sự việc bị
vỡ lở, công nhân bắt
đầu tử nạn,
nhiều thầy chùa khác đã bỏ mạng.Và nếu
để thì chắc chắn còn nhiều cái chết thương tâm hơn. Làm sao mà như
vậy được? Nhưng
sức ông thì có hạn, làm sao có thể hóa giải tất cả
sự thương đau đó đi được? Ông suy nghĩ và quyết định
một quyết định đau đớn.
Quyết định chỉ
vẹn vẹn hai chữ:
HY SINH
Hai chữ HY SINH
ngoài mang một nghĩa
thông thường là chết nó còn có nhiều ý nghĩa khác. Ở đây từ HY SINH còn có nghĩa là chấp nhận sự phỉ
báng của giới tâm linh, Chấp nhận từ có mắt
mà không thấy tổ vật. Chấp
nhận hai từ ngông cuồng. Từ HY SINH ở đây còn có một ý nghĩa kinh điển khác. Đây mới là tổn thất lớn lao nhất
HY SINH dòng thiền Tìnidalưuchi . Hẳn là mọi người đều ngạc
nhiên, đừng bất ngờ các bác ạ, thầy chùa TVT tuy có đồ đệ, tuy có sư
huynh đệ
và
nhưng
cái
quan trọng ông là
người giữ y bát. Lúc đó ông chưa truyền cho ai. Và nếu ông hy sinh có nghĩa là từ nay trở đi người ta không bao giờ còn thấy cái lung linh huyền diệu của dòng thiền
Tìnidalưuchi nữa. Bởi đơn giản,
không có y bát thì quyền
năng đến mấy cũg không lung linh huyền diệu được
Ông HY SINH tất cả chỉ đổi
lấy một mong ước
giảm bớt sự
hận thù này. Khi xác định như vậy thì còn gì phải
suy nghĩ nữa. Ông
thâm nhập vào rất nhiêu lớp trận và khuyấy động một
phong trào. Chỉ biết là sau đó rất nhiều cái bung ra, rất nhiều lớp được
bóc đi cái quan trọng hơn nó đã mở đường
cho những người đi sau giải quyết rất dễ
dàng.
Ông đã HY SINH mà không có một
lời giải thích. Với tất cả
tất cả điều
đó rất mong các bác hiểu.
Bác Đoài có nói đến hai chi
tiết hai chiếc xe MEC và tài khoản có số dư triệu
đô. Cái thông tin này chắc
là chính xác. Nhưng
Đã
là
ngươi tu hành, có lý nào lại kô hiểu
giá trị thực của vật
chất. Nó quan trọng và cần thiết, là phương tiện cho người ta hoàn thành tốt hơn công việc
của mình. Với nhà cháu, hai chiếc xe MẸC hay hai chiếc xe đạp cọc cạnh
hay cái xe Honda cà tàng của
nhà cháu cũng giống nhau
thôi. Không khác biệt gì hết. Triệu đô cũng chỉ giống như
500 đồng
cho một đứa bé giúp nó qua cơn đói thôi. Không khác biệt
gì hết. Không ai mang tiền được đến
kiếp sau. Nó chỉ là các phương tiện thôi, mà bản thân các phương tiện không xấu. Tiền hay xe cũng tốt, nó có xấu chi đâu? Chỉ có người nào bị lệ thuộc
vào nó thì mới lo sợ trốn chạy
nó thôi. Với nhà cháu
giàu cũng là một cơ hội để
hành đạo. Có lẽ phải hiểu
thấy chùa TVT sử dụng tiền
và các phươg tiện đó thế nào thì chúng ta mới có thể phán xét được, mà có khi lúc đó vẫn còn sai bét. Vì thế nhà cháu sẽ không kể để tất
cả chúng ta đều không phán xét
Dat_mel rất nhớ một câu nói. "Khi mình có trong tay 3 đến 4 triệu đồng một
tháng thì đừng nói
mình không tham, không hám tiền
bởi mình có đếch gì đâu mà tham với hám tiền, khi thử có trong tay 100 tỉ đô xem? Lúc đó không tham mới tạm thời
gọi là không tham"
Kết thúc chuyện về Thầy
chùa TVT dat_mel rất mong các
bạn đừng phán xét. Ai đó nghĩ thầy chùa này ra sao cũng được, bản thân mình dat_mel khâm phục, tôn trọng và yêu quý nhà sư này. Và từ sâu thẳm
tâm linh của mình
dat_mel thực sự cầu mong cho nhà sư TVT đã buông bỏ
thì buông bỏ tất cả để
trở về với
con đường siêu thoát.
+++++++++++++++++++++++++++
Nhà cháu lại xin tiếp tục kể
chuyện về một
con người dấu tên. Ông tham gia trực tiếpvào vụ này nhưng gần như không một ai biết. Và nếu như vậy thì rất
khó có thể hiểu được sự
logic. Nhà cháu xin trích ra một
đoạn bắt đầu
từ một câu chuyện
tưởng như không liên quan
Ngày
đó
có
một nhóm tâm linh vô danh cũng rất quan tâm đến vấn đề
này. Họ cũng biết và hiểu nguyên nhân này tương đối rõ. Bắt đầu từ
khi có dự án ODA họ đã bắt đầu tính là sẽ
âm thầm giải quyết vụ này. Họ
liên lạc với nhau hàng ngày và thông tin cho
nhau thường xuyên.
Tất nhiên cách họ liên lạc cũng rất đặc biệt,
khôg dùg điện thoại, không dùg email, không dung
fax, cũng không chat, không truyền
miệng
mà họ liên lạc
qua tư tưởng. Tất
cả những tư
tưởg được tung vào không gian và họ giải mã để
hiểu. Mọi chuyện đã có thể kết thúc nếu
như tất cả
họ đều không nhận
được một thông điệp
trong vô vi "Its not your mission. Stop. Wait". Tất cả họ
đều ngạc nhiên và thắc mắc không hiểu
còn Wait cái gì và đợi ai nữa. Mãi đến sau này nhà cháu mới hiểu cụ tỉ
tại sao ngày đó nhóm này phải stop và wait tại sao họ không được can thiệp cụ thể
vào vấn đề này, nhưng
thôi
đó
là
chuyện của sau này. Cứ
để lại đã. Tuy họ
wait nhưng họ vẫn thường
xuyên liên lạc với nhau. Cho đến khi họ biết ý định
của thầy chùa Thích Viên Thành thì họ thực sự
hoảng, một phần vì quyết định của
Thầy chùa này, một phần quan trọng hơn là tất cả
họ đều nghĩ họ
wait là wait thầy chùa
này. Cái đó dễ hiểu thôi bởi ai cũng nghĩ phải đợi con người
này, trong giới tâm linh
lúc đó còn có ai khác đâu? Mà wait với
chả đợi. Nhưg
khi biết cách giải quyết của Thầy
chùa này thì họ thấy là không phải. Họ liên lạc với nhau nhiều
hơn theo dõi sát sao hơn. Nhưng tất cả tất
cả họ vẫn
nhận nguyên si một thông điệp "It''''''''s not your
mission. Stop. Wait". Họ
chỉ được biết
là chỉ tham gia vào khâu sau cùng.
Nhà cháu kể nguyên
nhân này ra để cho tất cả các nhà bác biết
rằng nhiều người đợi con người
vô danh này đến mức nào. Tất cả tất
cả đợi và cuối
cùng con người này
cũng lên tiếng qua lời kể rất
chi là đơn sơ của bác Đoài:
--------------------------------------------------------------------------------
Miết tới cuối
cùng thì theo gợi ý của vị trong giới
TL thì phải cầu đến "chủ
trấn" thì mới giải quyết được. Thế
là cha con lại lục tục kéo nhau tới
đền Voi phục, dưng rồi cứ "chập
chập cheng cheng", "đầu chổng xuống đít chổng lên" hoài mà chẳng thấy Ngài "hiển thánh phán truyền" cái gì cả ! Tất cả thầy
thợ vừa qwuýnh" vừa "hoảng
tam tinh" chạy vzìa ăn
vạ cái vị gợi ý kia ! Vị
đó buộc lòng phải "giao lưu" với Linh Lang đại vương.
Chả biết là vị
ấy "giao" cái chi và
"lưu" cái gì. Sau đó thấy có một
vài động tác nhưng chẳng thấy phải "chập chập cheng cheng" gì cả, cũng chẳng thấy nhang khói chi nữa ! Trong đó có một động tác là mang cái cọc ấy
trở lại đáy sông. "Nghe Tây nó đồn rằng" cái cọc
ấy mang vzìa chỗ mới thả
lại lỗ cũ mà nó liền
trôi tụt xuống, chẳng phải đóng một nhát búa nào, mà cứng ngắc cứ như
là
chưa bao giờ bị nhắc
lên cả...
--------------------------------------------------------------------------------
Thực sự là bản
thân dat_mel rất xúc động. Không phải là bởi cách giải quyết của vị
này, khôg phải là bởi quyền năng khả năng của ông. Tất nhiên quyền năng khả năng của ông là siêu hạng nhưng cái đó chả mấy
khi dat_mel quan tâm. Dat_mel xúc động
vì cái tâm của cụ. Đáng nhẽ ra với quyền năng khả năng của cụ, cụ
có thể can thiệp theo nhiều cách vô cùg nhiều cách. Thậm chí cụ có thể dẹp hết
đám chuông rrrrrrrre mõ rrrrrrrrrrap ra để
làm cho khỏi vướng chân vướg tay. Nhưng không cụ không làm thế cụ chọn
một giải pháp đơn giản nhất, triệt để nhất
và dat_mel không thể nói nhiều về việc
này nhưng có thể nói là ít tang thương nhất.
Con người này chỉ xuất hiện
một chút, nhưng như thế là quá đủ.
Chắc chắn những con người ngày đó và cả những con người
sau này đều thắc mắc là tại
sao cụ không xuất hiện sớm hơn
để
giải quyết. dat_mel cũgn mong nhà các bác
đừng bao giờ hỏi thế.
Vũ trụ có cái lý của nó, cái lý của sự im lặng
của sự vô thường.
Đó là một nhiệm vụ, một
sự xắp đặt,
nó không thể sớm mà cũng khôg thể muộn hơn.
Bản thân vị này rất ghét việc ca tụng, ông cũg ghét sự nịnh bợ,
nhưng tự sâu thẳm tâm linh của mình dat_mel xin gửi tới ông một
tình yêu thương và một sự
kính trọng đồng thời cũng là sự tự hào về
cái tâm và cái đức của con người này. Cũng chỉ dám viết có thế thôi
Sau khi có sự can thiệp của con người
này. Mọi việc trở lên rất dễ dàng. Những
người tối quan trọng
được mời lên bàn đàm phán. Sợi dây của
sự tang thương và mất mát, sự
thù hận và gian dối được các bên kéo căng suốt 1000 năm nay được các bên thả
ra chùng xuống một chút. Rất nhiều sự oan khuất
được giải phỏg. Thời đó người ta rất sợ, sợ
rằng chỉ cân một linh hồn mang theo sự thù hận và đau khổ chất chứa
suốt một ngàn năm đó được
giải phóng ra bầu trời Thăng Long thì chỉ cần một
tiếng thở dài của nó thôi cũng đủ làm xám xịt cả cái thủ
đô tươi đẹp này. Từg đấy linh hồn
được giải phóg thì có biết bao nhiêu sụ phiền tóai kéo theo. Nhưng không, tất nhiên là không, cái đó là nhiệm vụ của
những người đang sống. Một số người
chỉ đợi giây phút đó, họ đến
và cầu nguyện cho các linh hồn đó siêu thoát và biết sự thù hận
trở thành kỷ niệm.
Cứ như vậy
sợi dây càng ngày càng được thả trùng ra...
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Và lời kết.
Câu chuyện có thể kết thúc ở
đây, chắc chắn không làm thỏa chí tò mò của nhiều bác. Nhưg sự việc
vốn là vậy, khôg bao giờ có được sự thỏa
mãn 100%. Các bác cũng đừg
nghe thằng dat_mel
nói bậy bạ, nó ngu dốt
chẳng biết gì đâu. Trong những cái nó bịa đặt ở
trên, có cái nó được kể có cái nó không được kể. Có cái nó kể
đúng có cái nó kể sai, có
cái nó buộc phải kể đúng, có cái nó không thể kể sai. Vi thế
cái gì khoái thì các bác tin và đọc
cái gì không khoái thì thôi.
Câu chuyện bi thươg này mang theo một năng lượng cực mạnh. Năng lượng
của sự thù hận
và gian dối, sự bi thương và tuyệt vọng của
suốt một ngàn năm của
thời kỳ tuyệt đỉnh thương
đau
tất cả tất
cả những cái đó khắc
sâu vào không gian và xuyên suốt
thời gian. Nó đóng và ghim lại mãi mãi ở đó và dat_mel may mắn là giải mã được một chút cái còn lưu lại
đó.
Với bản thân mình, dat_mel cảm ơn
tất cả những
người đã đóng góp cho chuyện song Tô Lịch suốt một ngàn năm qua. Đối với
dat_mel tất cả họ đều
có một công lao thật lớn để
lại bài học thật lớn làm bài học
tốt và quý báu để người sau lấy
đó làm một bài học để phát triển
tâm linh. Dat_mel trân trọng
tất cả sự
đóng góp đó, bây giờ nhiệm vụ của
các bạn đã kết thúc dat_mel cầu nguyện cho tất cả siêu thoát để
nhận bài học và nhữg nhiệm vụ mới.
Dat_mel cũng mog các bạn
hãy buông bỏ tất cả những
đau thương của một ngàn năm qua để tiếp
tục cuộc hành trình tiến hóa của mỗi người
Đáng nhẽ ra
dat_mel không bao giờ kể về chuyện
này và càng không kể nó ở trên diễn đàn. Thế nhưng âu cũng là cái duyên. Báo chí và mọi
người khơi lại với
tất cả sự
méo mó và toan tính của
một số người.
Những cái đó có thể làm cho sự thương đau trở
lại, cái đó đã tai hại nhưng còn một điều
tai hại hơn, nó có thể
làm cho rất nhiều người còn đang ở lại cái trận
đó sẽ không chịu siêu thoát và tiếp tục lao vào vòng xoáy của thù hận.
Vì vậy dat_mel mong mỏi tất cả
các bạn, đặc biệt là những người có khả năng khắc vào không gian, đừng bao giờ làm khơi dậy sự
thù hận ở đó nữa.
Mọi thứ đã qua hãy để cho nó qua
Thực ra, chúng ta còn rất nhiều những cái khác lớn lao hơn phải làm. Nội độc cái chuyện
ở quần đảo
Hoàng Sa, và Trường Sa đã
phức tạp hơn
lắm rồi, vụ
sông Cửu Long còn
rách việc hơn nữa. Chúng ta không thể cứ
mãi theo đuổi sự thù hận được
Tất cả rồi
sẽ chỉ còn lại
là những kỷ niệm, rôi thời
gian sẽ xóa nhòa
đi tất. Đã đến lúc con người bắt đầu
phải đối xử
với nhau bằng tình thương rồi. Cái gì đến sẽ đến,
tất cả rồi
cũng sẽ chuyển qua một thời kỳ mới. Cứ để cho mọi
cái mất đi tự nhiên như lúc nó đến. Dù là cái trận hay cái gì thì cũng vậy thôi. Đến lúc nó mất là nó mất chúng ta đừng hóa đừng giải làm gì
Cái trận xét theo
một khía cạnh nào đó nó cũng giống một chiếc xe tăng. Phần thực của nó là cái xe tăng (cọc gỗ),
phần ảo là nhữg
người điều khiển chiếc xe đó. Khi còn nhiệm vụ thì nó có thể
hùng dũng đánh phá, đâm bổ.
Nhưng khi hết nhiệm vụ rồi
nó lại trở về với
những cái đời thường, những người lính sẽ rời bỏ
chiếc xe để trở về
với công việc đời thường:
cắt tóc, nấu cơm, làm ruôg
còn chiếc
xe nó cũg không tránh khỏi
cái quy luật khắc nghiệt của thời
gian sẽ dần bào mòn từng lớp từg lớp
một. Và đến một ngày nào đó nó cũgn chỉ là những đồ chơi hiền
lành vô hại cho tiếg cười của
trẻ thơ mà thôi
Xin hãy
để
cho tất cả lắng
lại, tất cả mất
đi, tất cả tiến
hóa tự nhiên như chính nó sinh ra vậy cho dù nó là một linh hồn, một trận đồ, hay cả
một dòng thiền hùng tráng đi nữa. Tất cả đều
phải tiến hóa.
Dat_mel xin kết lại câu chuyện này với một lời
nhắn nhủ từ chữ
ký của mình. Đó là.......
Tình thương hoá giải hận
thù
Dat_mel
_______________
Loạt bài viết về phong thủy và trấn yểm tổng hợp trên ttvnol.com
Nguồn: ttvnol