Ẩm thực Bangkok (bài 1) : Nguyên tắc vàng là tránh xa Tây
Phó Đức Tùng
Trứng
muối
Thái. (Toàn bộ
ảnh và chú thích ảnh: Phan Phan)
Bangkok là một
rừng ẩm
thực, với
hàng trăm ngàn hàng quán khác nhau, từ
những quán vô cùng sang trọng cho tới những
bà buôn thúng bán mẹt
đầu đường.
Tất cả
các quán về cơ bản
đều ăn được, không đến nỗi
quá chán hay ngộ
độc. Nhưng
trong cái rừng đó, để chọn
ra được những thứ
thực sự
xuất sắc,
thật không khác gì tìm kim trong đống rơm,
đãi cát lấy vàng. Điều đó không phải là không thể, nhưng
chắc chắn
không thể dùng cách bạo hổ
bằng hà, thấy gì thử nấy,
thì có đến vỡ
bụng mà chết vẫn
còn trong trạng thái hồ đồ.
Sau đây là một số kinh nghiệm để
sác xuất chọn
được thứ ngon cao hơn.
1. Không cần ăn quán quá sang:
Ẩm thực
Thái lan về cơ bản
là đơn giản,
vì không có những nguyên vật liệu
quá cầu kỳ như các loại
pho mát mốc trăm năm trong
hang đá, rượu nho làm từ nho nhặt từng
quả tại
đúng một cây nào đó vào năm nào đó, trộn thêm tý máu của bá tước, hay là tuyết liên ba năm nở một
lần trên đỉnh Hy Mã Lạp Sơn,
nhân sâm ngàn năm núi Tràng Bạch v.v. Về mặt
kỹ thuật,
ẩm thực
Thái cũng không yêu cầu
những kỹ
thuật cao siêu như canh lửa chính xác từng giây của món xào trong bếp Tầu
hay là những thứ nướng
lò củi đặc
biệt như
bếp Ý, hay thái trăm nhát đều tăm tắp như
bếp Nhật,
cắt thịt
hun khói mỏng như giấy
pơluya như người
Tây Ban Nha. Vì thế,
cho dù một quán hàng rong hay là một nhà hàng năm sao, một món ăn lấy giá một triệu
hay một trăm thì về cơ
bản cũng không mang lại những
chất lượng
thực sự
khác nhau.
Món som tam thần thánh
2. Không cần vào nhà hàng,
restaurant: Ẩm
thực này cũng không có khả năng phối kết
cầu kỳ từ đồ
uống tới
đồ ăn, từ khai vị tới
tráng miệng thành những bữa
tiệc phức
tạp, hoành tráng. Tương tự như
ẩm thực
Việt Nam, nền ẩm
thực Thái Lan mới dừng
ở mức
có nhiều món ăn đơn lẻ
hấp dẫn,
chứ không tạo thành cỗ. Vì thế, nếu
vào một nhà hàng có quá nhiều món, bạn sẽ
dễ lâm vào tình trạng ăn buffet, hay cơm bụi,
hổ lốn
mọi thứ
mà cuối cùng không ra cái gì. Tốt nhất
chỉ nên ăn mỗi bữa
vài món đơn giản như
một xúp, một salad, một vài đồ nướng,
đồ hấp.
Để có như vậy
thì chỉ cần
quán nhỏ, chuyên môn hóa cũng đủ, không cần vào hàng lớn với
hàng trăm món trong thực
đơn. Còn tất
nhiên nếu không có thời gian, muốn nếm
thử mỗi
thứ một
miếng cho biết thì chưa thể
tính là thưởng thức món Thái.
Trứng
cút chiên
3. Không nên tin vào những lời khuyên trên mạng, nhất là của Tây:
Về cơ
bản, văn hóa ẩm thực
của Âu và Á rất là khác nhau, nên đừng bao giờ tin vào kinh nghiệm ăn đồ Tây của dân châu Á và ngược lại, kinh nghiệm ăn đồ Á của
dân Tây. Tất nhiên Tây cũng
không phải không có người sành, nhưng số
người đó không đáng kể so với
đa số những
người cho là mình hiểu biết
về châu Á và có trách nhiệm khai hóa cho các bạn đồng
loại.
Trừ
phi bạn quen một chuyên gia ẩm thực
Tây thật có số má, còn thì không thể tin những review của hàng ngàn du khách Tây trên mạng. Những người
này đa số mới
chỉ thử
một vài hàng trong hàng trăm ngàn
hàng ăn ở Bangkok, và nếu thấy
được thì sẽ quay lại ăn mãi ở hàng đó, nên chưa thể
nói lên điều gì. Ngược lại, khi một cửa
hàng được giới thiệu
lên mạng, nó sẽ bùng nổ lượng
khách, dẫn tới
nguy cơ hàng đó ban đầu
có thể ngon thật, nhưng
sau vì phục vụ
đại trà sẽ vừa
dở vừa
đắt.
Một
ví dụ điển
hình là quán nổi tiếng Jai Fai, là quán ăn dân dã đường phố duy nhất được
cấp 1 sao Michelin. Tất nhiên các chuyên gia Michelin
không thể đánh giá sai chất lượng
món ăn ở đây. Nhưng từ
khi có sao, quán đông khách tới
mức phải
xếp hàng nhiều tiếng
đồng hồ.
Một đĩa trứng tráng thịt cua có giá tới 1000 bạt (khoảng 750 ngàn), một đĩa cơm rang, mì xào bình dân cũng tới 500 bạt. Vấn
đề thực
sự không phải là tiền đắt,
mà là chỉ có một
bà già nhỏ bé đứng chảo
dầu từ
trưa tới
nửa đêm. Bà bịt mặt,
bịt đầu
như người
hành tinh khác. Đến
đêm, cảm tưởng
bà ướt nhoét dầu mỡ
và mồ hôi từ đầu
đến chân như một
con chim tội nghiệp bị
rơi vào vũng biển
tràn dầu. Nhìn bà chiến đấu
với chảo
dầu, liên tục quăng ra những xẻng
cơm rang, mỳ xào từ ngọn
lửa, không khác gì người chịu cực
hình đánh nhau với
quỷ sứ
âm phủ. Chắc
chắn bà phải vô cùng căm phẫn lũ người du lịch nhởn
nhơ đứng
selfie và chụp ảnh bà nhoang nhoáng xung quanh như bọn
người thời trung cổ đang xem màn thiêu phù thủy. Trời
nóng hừng hực,
mùi dầu mỡ
lẫn mùi thức ăn bốc lên lồng lộn,
đứng trong chỗ đó xếp
hàng mấy tiếng
đồng hồ
để ăn đĩa mỳ xào, tuyệt không có chút thi vị nào.
Một
hàng pad Thái (hủ
tíu xào)
4. Thời gian:
Bangkok quanh năm nóng nực,
mà đại đa số những
quán ngon, chuyên môn hóa lại
là quán đường phố, không có điều hòa, vì vậy điều
quan trọng nhất
là thời điểm
ăn phải mát mẻ, trước
khi nắng lên và sau khi đã tắt nắng.
Sáng sớm và tối cũng là những lúc thành phố còn chưa quá đông, ta còn có thể
nhẩn nha ngồi ăn mà không bị ai va vào, không hít quá nhiều khói bụi. Sáng sớm thì mọi thứ
đều tươi
mới hơn,
còn tối muộn
thì ánh đèn làm cho mọi
thứ đẹp
đẽ, hấp
dẫn hơn.
Tất nhiên, vào nhà hàng thì có máy lạnh, nhưng chỉ
việc làm lạnh thì cũng không thay thế được
không khí buổi sáng hay ban
đêm, nhất là với làn gió mát rượi thổi từ
sông vào thành phố.
5. Nguyên tắc ẩm thực:
Quả chín không rụng xa gốc. Mặc
dù Thái Lan sau này trở
thành một điểm
đến quốc
tế nên văn hóa, trong đó có ẩm thực,
có nhiều tiếp
biến, giao thoa, nhưng thông thường
mọi sự
lai tạo đều
khó mà đặc sắc
được như nguyên gốc.
Những món thực sự
bản sắc
Thái thường phải có nguồn gốc
liên quan tới bản sắc
lâu đời của
dân tộc này, vốn là một dân tộc sống
ở nơi
rừng núi, không quá cao, nhưng cũng không hẳn
là đồng bằng.
Văn minh cổ
của Thái theo dạng săn bắn hái lượm hơn là những
văn minh nông nghiệp
lâu đời. Những
mẫu thổ
cẩm, đan lát truyền thống
cho thấy rõ nguồn gốc
miền núi của tộc
người này. Đồ ăn do đó bao gồm những
thú săn được, với các loại rau rừng, quả dại
rất đa dạng, phong phú, nhưng mỗi
thứ thường
dùng một ít. Lương thực chính là gạo, đặc
biệt là gạo nếp.
Cách chế biến
truyền thống
là đơn giản,
nhanh, thường chỉ bao gồm 3 cách chính là: nướng, đồ hoặc
trộn gỏi.
Thực phẩm
thường phải tươi,
hoặc làm mắm. Thực
phẩm tươi
thì không ướp nhiều gia vị, mà sẽ được
chấm với
các loại mắm
hoặc trộn
với gia vị, mắm.
Các loại lá dùng để bọc,
gói các món ăn thường
cũng góp phần vào hương vị món ăn, vì thế khó có thể thay hoàn toàn bằng kỹ
thuật nấu
hiện đại.
Những món hầm, ninh, kho, rán, các món sử dụng
bột mỳ, tẩm ướp
trước cầu kỳ đa phần đều
là lai tạp từ
Ấn Độ
hoặc Trung Quốc.
Heo lụi
Cái tính chất
hái lượm này khiến cho món Thái có được độ phong phú mà hoang dã, ít bị nhàm chán, khác với những
dân tộc nuôi trồng, suốt đời
ăn một loại
thực phẩm
chính. Các món Thái thường
có vị điều
hòa chua cay mặn ngọt béo bùi. Nhưng cũng chính vì thế,
điều quan trọng nhất
của món Thái không phải là một công thức chuẩn
mực như
kiểu Mc Donald, mà là khả năng linh hoạt theo từng thời
điểm, từng
khẩu vị
người ăn mà điều hoà thêm bớt; nếu
không, tất cả
các món Thái ăn sẽ
tương tự như
nhau, dễ ăn nhưng không sắc
sảo. Ngay một người
cũng có thể lúc thích mặn hơn,
lúc thích chua hơn, cay hơn, ngọt
hơn một
chút, chứ đừng
nói nhiều người
khác nhau.
Chất
lượng quan trọng hàng đầu trong việc thưởng
thức món Thái là thực khách được chọn miếng
nào cho lên nướng, hay nhặt những
thứ gì cho vào món salad, món trộn của
mình, và có thể nếm giữa
chừng, thêm nếm cho phù hợp. Các món trộn nhanh gia vị có vấn
đề là quan trọng cái nào trước, cái nào sau, nên khi
đã xong rồi thì khó có thể chữa
được bằng các loại gia vị, nước
sốt, mà phải nêm nếm điều
chỉnh ngay trong từng giai đoạn. Tất
cả các cửa hàng quá đông khách, cho dù nấu ngon đến đâu, cũng phải sản
xuất hàng loạt cùng một công thức cho tất cả
mọi người,
vì vậy không thể đạt
tới mức
độ may đo như những
hàng nhỏ mà người bán trực tiếp
làm từng suất
ngay tại chỗ
cho khách ăn.
cà ri xanh cà ri đỏ (2 cái paste xương sống của ẩm thực Thái)
Mặt
khác, tính chất đơn giản
của ẩm
thực này đòi hỏi nguyên vật liệu
phải rất
tốt. Bản
gốc của
đa số món sẽ phải
là đồ rừng,
hoặc chí ít là lợn bản,
gà đồi, cá suối. Ngày nay, với những
nguyên liệu như thịt
lợn, thịt
gà, cá nuôi công nghiệp
thì chất lượng
đã chênh lệch quá xa nên về cơ
bản tất
cả những
món dùng nhiều thịt không thể ngon được nữa, chí ít là tại các thành phố. Với
nguyên liệu thịt nhạt
nhẽo đó, người Thái phải học
của bếp
Ấn, bếp
Tàu để tẩm
ướp, ninh hầm, chiên rán, nhưng đều
khó mà đạt tới
mức xuất
sắc được.
Như vậy,
những thứ
còn có thể ăn bao gồm các loại món không có thịt hoặc
ít thịt, các món tôm, hải sản,
cá biển, đặc
biệt là các món có sử dụng
những loại
rau rừng, rau dại và các loại mắm,
vì đây là những nguyên liệu đặc
trưng và ít bị
giảm chất
lượng.
Từ
đó, mấy nguyên tắc chọn
hàng ăn ở Bangkok sẽ là:
1. Chọn
hàng chỉ bán một lúc vào buổi sáng hoặc tối,
không chọn hàng bán cả ngày.
2. Chỉ
có rất ít món
3. Hàng phải
đủ nhiều
đồ để
biết là bán đắt hàng, nhưng không có đồ
gì được làm trước, mà gọi suất
nào mới làm suất đó, đu đủ ăn tới
đâu băm tới đó, xoài ăn suất nào gọt cắt
suất đó, xôi ăn mới xới,
canh gọi mới
nấu từng
suất, các thứ khác ăn tới đâu thái tới đó. Người bán phải làm luôn tay, người ăn chờ một
chút, nhưng không đông tới
mức người
ăn không thể chọn, không thể nếm,
gia giảm nguyên liệu.
4. Nguyên liệu
quan trọng nhất
là phải tươi,
nhìn vào tôm, mực là sẽ rõ nhất.
5. Có nhiều
loại rau rừng, rau dại phong phú, tươi nguyên
6. Cách bày đồ,
thực phẩm
trau chuốt, ngăn nắp, sạch
sẽ và có thẩm mỹ,
điều này nói lên là chủ quán biết trân trọng thực
phẩm, đồng
thời cũng đắt khách nên phải xắp
xếp rất
ngăn nắp mọi
thứ.
7. Đầu
bếp thường
cũng là chủ quán, phải khỏe
mạnh, tươi
tỉnh, nếu
đã mệt mỏi,
quá sức thì tài giời nấu
cũng khó mà ngon được.
8. Đa số
bán cho người bản địa,
không có Tây
*
_______________
Nguồn:
soi.today
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét