Dân tộc Do Thái
Về phương diện đối ngoại, Hoa Kỳ đã chịu quá nhiều tai tiếng
trong chuyện bênh ai bỏ ai. Trăm dâu đổ đầu tằm, mọi oán than thù hận của người
Hồi giáo đều đổ lên đầu Mỹ, ít ra cũng là từ ngày Do Thái lập quốc năm 1948 đến
nay. Do Thái lập quốc là Palestine vong quốc, năm 1944 trước viễn tượng lấn đất
cắm dùi Do Thái- Palestine, T.T Roosevelt cam đoan với vua Ibn Saud của Saudi
Arabia rằng Mỹ sẽ không để cho dân Palestine mất một tấc đất nào vào tay Do
Thái.
Năm 1991, T.T Bush bố hứa hẹn cho Palestine ''một ốc đảo an bình'' ở Trung Đông
để ve vãn khối Á Rập ủng hộ Mỹ trong chiến tranh chống Iraq. Thế mà năm 2001
Palestine trở thành tiếng trống trận thúc đẩy những người muốn biến Hồi giáo
thành một ý thức hệ chống Tây phương và chống Mỹ.
Cùng năm, khối C ộng Sản tan rã cộng thêm chiến tranh với Iraq, liên minh Mỹ-Hồi
giáo hình thành nhưng rồi các đồng minh Hồi giáo của Mỹ dần dần rút lui vì Mỹ
không giải quyết xong những đau khổ của Palestine và Iraq.
Ngày 01/10/2000, quân đội Israël bắn chết 13 công dân Israël gốc Ả Rập trong một
cuộc biểu tình tại Naplouse. Tại Tel Aviv, một số công dân Israël-Séfarade nghiệm
ra rằng người ta có thể bắn sả vào họ như bắn người Ả-rập Palestine (năm 2000
có chừng 120.000 nhân công Ả -r â ậ p Palestine qua lại làm việc bên Israël),
còn một số công dân Israël-Ashkénaze khám phá ra rằng các thợ thuyền hay các
người giúp việc - gốc Ả Rập - trong gia đình mình có thể bất ngờ trở thành hiểm
họa, cho nên đã thay thế lần lần bằng các nhân công di cư Nga, Roumanie,
Philippine...Cứ đà nầy, Tel Aviv sẽ thực hiện được giấc mơ thuở ban đầu: Thành
phố dành riêng cho người Do Thái-Ashkénaze.
Do đó mới nảy ra câu hỏi: Cái gì đã tạo ra cái gì? Khủng hoảng Do Thái -
Palestine đã tạo ra sự kỳ thị Ả Rập hay sự kỳ thị Ả Rập là nguyên nhân kéo dài
không biết đến bao giờ khủng hoảng Do Thái - Palestine?
Tới đây đọc lại liệu có phải đậu phộng không? Không, không đậu phộng, mới chỉ rắc
vừng thôi. Nhưng mà vấn đề là đang tìm hiểu xem Do Thái chỉ là con muỗi hay có ảnh
hưởng toàn thế giới cái khỉ gì không? Có phải bọn Do thái nắm các công ty tài
chính? Lại phải đánh võng thêm đọan nữa.
Rất nhiều nhà lý thuyết kinh tế hàng đầu thế giới là người Do Thái, các lý thuyết
họ xây dựng nên đã ảnh hưởng vô cùng to lớn nếu không nói là quyết định tới quá
trình trình tiến hóa của nhân loại:
- Karl Marx (Các Mác) người khám phá ra ?ogiá trị thặng dư? và xây dựng học
thuyết kinh tế chủ nghĩa c ộng sản sẽ thay thế cho chủ nghĩa tư bản, được gọi
là một trong hai người Do Thái làm đảo lộn cả thế giới (người kia là Jesus
Christ);
- Alan Greenspan 17 năm liền được 4 đời Tổng thống Mỹ tín nhiệm cử làm Chủ tịch
Cơ quan Dự trữ Liên bang (FED, tức Cục Dự trữ liên bang Mỹ) nắm quyền sinh sát
lớn nhất trong giới tài chính Mỹ, thống trị lĩnh vực tài chính tiền tệ toàn cầu;
- Paul Wolfowitz cùng người tiền nhiệm James Wolfensohn, hai cựu chủ tịch Ngân
hàng Thế giới, tổ chức tài chính có tác dụng rất lớn đối với các nước đang phát
triển;
- 41% chủ nhân giải Nobel kinh tế thời gian 1901-2007 là người Do Thái (cộng 13
người), chẳng hạn Paul Samuelson (1970), Milton Friedman (1976) và Paul Krugman
(2008) ? là những tên tuổi quen thuộc trong giới kinh tế thế giới hiện nay, các
lý thuyết của họ được cả thế giới thừa nhận và học tập, áp dụng...
Nhiều nhà giàu nổi tiếng thế giới từng tác động không nhỏ tới chính trị, kinh tế
nước Mỹ và thế giới là người Do Thái. Đơn cử vài người :
- Jacob Schiff, chủ nhà băng ở Đức, sau sang Mỹ định cư; đầu thế kỷ XX do căm
ghét chính quyền Sa Hoàng giết hại hàng trăm nghìn dân Do Thái ở Nga, ông đã
cho chính phủ Nhật Bản vay 200 triệu USD (một số tiền cực kỳ lớn hồi ấy) để xây
dựng hải quân, nhờ đó Nhật thắng Nga trong trận hải chiến Nhật-Nga năm 1905. Nhớ
ơn này, trong đại chiến II Nhật đã không giết hại người Do Thái sống ở Trung Quốc
tuy đồng minh số Một của Nhật là phát xít Đức Hitler có nhờ Nhật ?olàm hộ? chuyện
ấy.
- Sheldon Adelson, người giàu thứ 3 nước Mỹ năm 2007, với tài sản cá nhân lên tới
26,5 tỷ USD.
- George Soros giàu thứ 28 ở Mỹ (7 tỷ USD) nổi tiếng thế giới hiện nay về ý tưởng
đầu tư và làm từ thiện quy mô lớn. George Soros được mệnh danh là phù thuỷ
trong lĩnh vực tài chính quốc tế, người từ bồi bàn thành tỷ phú, người kiếm 1 tỷ
USD trong vòng 1 tuần, kẻ đầu cơ tiền tệ vĩ đại nhất thế kỷ 20, người từng thu
được những món lời kết xù từ những dự đoán chính xác qua 2 cuộc khủng hoảng tài
chính London 1992 & châu Á 1997. Người ta tin rằng ông có thể một tay che cả
bầu trời, làm mất giá bất kỳ đồng tiền mạnh nào trên thế giới hay gây ra một cuộc
khủng hoảng kinh tế bởi những cư dân của phố Wall và thị trường tài chính
London luôn dõi theo và sẵn sàng hành động theo ông.
- Michael Bloomberg có tài sản riêng 5,1 tỷ USD, làm thị trưởng thành phố New
York đã 8 năm nay với mức lương tượng trưng mỗi năm 1 USD và là chủ kênh truyền
hình Bloomberg nổi tiếng trong giới kinh tế, đang được mong đợi sẽ là ứng cử
viên Tổng thống Mỹ khóa tới...
Cộng đồng Do Thái ở Mỹ chiếm một nửa tổng số người Do Thái trên toàn thế giới
là quần thể thiểu số thành công nhất ở Mỹ dù chỉ chiếm 2,5% số dân. Khoảng một
nửa số doanh nhân giàu nhất Mỹ, 21 trong số 40 nhà giàu đứng đầu bảng xếp hạng
của tạp chí Forbes là người Do Thái, và cộng đồng Do Thái có mức sống bình quân
cao hơn mức trung bình của nước này.
Họ nắm giữ phần lớn nền kinh tế tài chính Mỹ, tới mức người Mỹ có câu nói ?oTiền
nước Mỹ nằm trong túi người Do Thái?. Nhờ thế trên vấn đề Trung Đông chính phủ
Mỹ xưa nay luôn bênh vực và viện trợ Israel.
Nước Israel nhỏ bé tuy ở trên vùng sa mạc khô cằn nhưng nông nghiệp và các lĩnh
vực kinh tế, khoa học kỹ thuật đều rất phát triển, dân rất giàu, GDP đầu người
năm 2003 bằng 19.000 USD. Nhờ sức mạnh mọi mặt ấy, quốc gia nhỏ xíu này đã đứng
vững được trong làn sóng hằn thù và công kích của cả trăm triệu người A Rập
xung quanh ...
Vì sao người Do Thái giỏi làm kinh tế trên cả hai mặt lý thuyết và thực hành
như vậy? Lịch sử đã chứng minh, yếu tố quyết định thành công của một dân tộc bắt
nguồn từ truyền thống văn hóa của dân tộc ấy.
Để tìm hiểu truyền thống văn hóa của dân tộc này có lẽ ta cần tìm hiểu các
nguyên tắc chính của đạo Do Thái (Judaism), tôn giáo lâu đời nhất thế giới còn
tồn tại tới ngày nay và là chất keo bền chắc gắn bó cộng đồng, khiến dân tộc
này giữ gìn được nguyên vẹn nòi giống, ngôn ngữ, truyền thống văn hóa mặc dù phải
sống phân tán, lưu vong và bị kỳ thị, xua đuổi, hãm hại, tàn sát dã man suốt
2000 năm qua.
Có thể nói, nếu không có chất keo ấy thì từ lâu dân tộc Do Thái đã bị tiêu diệt
hoặc đồng hóa và biến mất khỏi lịch sử. Đạo Do Thái là tôn giáo duy nhất thành
công trên cả hai mặt: giữ được sự tồn tại của dân tộc và hơn nữa đưa họ vươn
lên hàng đầu thế giới trên hầu hết các lĩnh vực trí tuệ.
Kinh thánh của người Do Thái (Hebrew Bible) ?" kinh điển này hơn 10 thế kỷ
sau được đạo Ki-tô lấy nguyên văn làm phần đầu Kinh Thánh của họ và gọi là Cựu
Ước, nhằm phân biệt với Tân Ước do các nhà sáng lập Ki-tô giáo viết. Một kinh
điển nữa của đạo Do Thái gọi là Kinh Talmud, quan trọng hơn cả Cựu Ước, có đưa
ra nhiều nguyên tắc cụ thể cho tới thời nay vẫn còn giá trị về kinh doanh, buôn
bán.
Trước hết người Do Thái có truyền thống coi kiến thức trí tuệ là thứ quý nhất của
con người. Kinh Talmud viết: Tài sản có thể bị mất, chỉ có tri thức và trí tuệ
thì mãi mãi không mất đi đâu được. Các ông bố bà mẹ Do Thái dạy con: Của cải,
tiền bạc của chúng ta đều có thể bị kẻ khác tước đoạt nhưng kiến thức, trí tuệ
trong đầu óc ta thì không ai có thể cướp nổi.
Với phương châm đó, họ đặc biệt coi trọng việc giáo dục, dù khó khăn đến đâu
cũng tìm cách cho con học hành; ngoài ra họ chú trọng truyền đạt cho nhau các
kinh nghiệm làm ăn, không bao giờ giấu nghề. Người Do Thái có trình độ giáo dục
tốt nhất trong các cộng đồng thiểu số ở Mỹ, thể hiện ở chỗ họ chiếm tỷ lệ cao
nhất trong sinh viên các trường đại học hàng đầu cũng như trong giới khoa học kỹ
thuật và văn hóa nghệ thuật.
Thứ hai, đạo Do Thái đặc biệt coi trọng tài sản và tiền bạc. Đây là một điểm độc
đáo khác hẳn đạo Ki-tô, đạo Phật, đạo Nho.
Có lẽ sở hữu tài sản là một trong các vấn đề quan trọng nhất của đời sống loài
người, là nguyên nhân của cuộc đấu tranh giữa con người với nhau (đấu tranh
giai cấp) và chiến tranh giữa các quốc gia. Heghel, đại diện nổi tiếng nhất của
triết học cổ điển Đức từng nói: ?oNhân quyền nói cho tới cùng là quyền (sở hữu)
về tài sản.? Chính Marx cũng nói: Chủ nghĩa c ộng sản ?olà sự phục hồi chế độ sở
hữu của cá nhân trên một hình thức cao hơn?.
Rõ ràng, chỉ khi nào mọi người đều có tài sản, đều giàu có thì khi ấy mới có sự
bình đẳng đích thực, người người mới có nhân quyền. Một xã hội có phân hóa giàu
nghèo thì chưa thể có bình đẳng thực sự. Đạo Do Thái rất chú trọng nguyên tắc
làm cho mọi người cùng có tài sản, tiền bạc, cùng giàu có.
Triết gia Max Weber viết: ?oĐạo Ki-tô không làm tốt bằng đạo Do Thái, vì họ kết
tội sự giàu có.? Quả vậy, Chúa Jesus từng nói: ?oLạc đà chui qua lỗ kim còn dễ
hơn người giàu vào nước Chúa? (Tân Ước, Mathew 19:24), ý nói ai giàu thì khó
lên thiên đường, ai nghèo thì dễ lên thiên đường hơn ?" qua đó có thể suy
ra đạo Ki-tô thân cận với người nghèo khổ (thật ra Ki-tô muốn giữ con chiên
trong sự bần cùng, ngu si để dễ bề sai khiến, người Việt ta có câu "theo đạo
lấy gạo mà ăn" là vậy. Ki-tô bóc lột con chiên mỗi phần vật chất con chiên
kiếm được đều phải chia 3, giữ cho bản thân 1 phần, 2 phần nộp cho nhà thờ, nhà
thờ giữ lại 1 phần nuôi cán bộ, 1 phần nộp về nước chúa - Vantican). Nho giáo
và đạo Phật lại càng khinh thường tài sản, tiền bạc, coi nghèo là trong sạch,
giàu là bẩn thỉu.
Ngược lại Cựu Ước ngay từ đầu đã viết: ?oVàng ở xứ này rất quý? (Genesis 2:12).
Ý tưởng quý vàng bạc, coi trọng tài sản vật chất đã ảnh hưởng lớn tới người Do
Thái, họ đều muốn giàu có.
Khái niệm tài sản xuất hiện ngay từ cách đây hơn 3.000 năm khi vua Ai Cập bồi
thường cho vị tổ phụ của bộ lạc Do Thái là Abraham, khiến ông này ?ocó rất nhiều
súc vật, vàng bạc? (Genesis 13:2).
Thượng Đế Jehovah yêu cầu Abraham phải giàu để có cái mà thờ cúng Ngài. Thượng
Đế cho rằng sự giàu có sẽ giúp chấm dứt nạn chém giết nhau. Khi Moses dẫn dân
Do Thái đi khỏi Ai Cập cũng mang theo rất nhiều súc vật.
Những người xuất thân gia đình giàu có hồi ấy như Jacob, Saul, David ... đều được
Cựu Ước ca ngợi là có nhiều phẩm chất tốt, lắm tài năng, lập được công trạng lớn
cho cộng đồng dân tộc và đều trở thành lãnh đạo, vua chúa. Ngược lại, văn hóa
phương Đông thường ca ngợi phẩm chất của những người nghèo.
Trọng tiền bạc là đặc điểm nổi bật ở người Do Thái.Họ coi đó là phương tiện tốt
nhất để bảo vệ mình và bảo vệ dân tộc họ. Quả vậy, không có tiền thì họ làm sao
tồn tại nổi ở những quốc gia và địa phương họ sống nhờ ở đợ, nơi chính quyền và
dân bản địa luôn chèn ép, gây khó khăn.
Hoàn cảnh ấy khiến họ sáng tạo ra nhiều biện pháp làm giàu rất khôn ngoan. Thí
dụ cửa hiệu cầm đồ và cho vay lãi là sáng tạo độc đáo của người Do Thái cổ đại
?" về sau gọi là hệ thống ngân hàng. Buôn bán cũng là một biện pháp tồn tại
khi trong tay không có tài sản cố định nào.
Người ta nói dân Do Thái có hai bản năng: thứ nhất là bản năng kiếm tiền; thứ
hai là bản năng làm cho tiền đẻ ra tiền ?" họ là cha đẻ của thuyết lưu
thông tiền tệ ngày nay chúng ta đều áp dụng với quy mô lớn (còn ai kiếm tiền dễ
hơn ngành ngân hàng?).
Tuy vậy, sự quá gắn bó với tiền bạc là một lý do khiến người Do Thái bị chê
bai. Bạn nào đã đọc tiểu thuyết Ai-van-hô (Ivanhoe) của Walter Scott chắc còn
nhớ mãi hình ảnh ông lão Do Thái Isaac (I-sắc) đáng thương, bố của nàng Rebeca
xinh đẹp và thánh thiện, lúc nào cũng khư khư giữ túi tiền và bị hiệp sĩ Đầu Bò
nhạo báng khinh bỉ thậm tệ. Kịch của Shakespeare đưa ra nhiều hình ảnh khiến
người ta có cảm giác người Do Thái bần tiện, ích kỷ, xảo trá. Tập quán cho vay
lãi của người Do Thái bị nhiều nơi lên án.
Hệ thống cửa hiệu của người Do Thái ở Đức là đối tượng bị Quốc Xã Hitler đập
phá đầu tiên hồi thập niên 30. Người Đức có câu ngạn ngữ ?oChẳng con dê nào
không có râu, chẳng người Do Thái nào không có tiền để dành.? Karl Marx từng viết:
Tiền bạc là vị thần gắn bó với người Do Thái; xóa bỏ chủ nghĩa tư bản sẽ kéo
theo sự xóa bỏ chủ nghĩa Do Thái.
Người Do Thái có đóng góp rất lớn về lý thuyết và thực hành trong việc xây dựng
nền kinh tế tư bản chủ nghĩa. Đạo Do Thái coi làm giàu là bổn phận nặng nề của
con người; nói ?onặng nề? vì người giàu có trách nhiệm to lớn đối với xã hội: họ
không được bóc lột người nghèo mà phải chia một phần tài sản của mình để làm từ
thiện. Những người Do Thái giàu có luôn sống rất giản dị, tiết kiệm và năng làm
từ thiện. Soros từng cúng 4 tỷ USD (trong tổng tài sản 7 tỷ) cho công tác từ
thiện. Không một nhà giàu Do Thái nào không có quỹ từ thiện của mình. Từ đây có
thể hiểu được tại sao cộng đồng Do Thái lại cùng giàu có như thế.
Năm 2004, tỉ phú George Soros đã tiến hành một cuộc thập tự
chinh nhằm vận động lật cỗ xe tranh cử của tổng thống George W. Bush. ?oCon heo
đất? của mục tiêu Soros là các tổ chức chính trị độc lập gọi là 527.
Theo luật bầu cử Mỹ, đóng góp tài chính cho ứng cử viên bị giới hạn ở mức 2.000
USD/người (gọi là ?otiền cứng?), trong khi 527 có thể quyên bao nhiêu tùy ý (gọi
là ?otiền mềm?) và được dùng thoải mái cho chiến dịch ủng hộ bên này hoặc phản
kháng bên kia (tất nhiên tiền quyên góp của 527 không được tài trợ trực tiếp
cho bộ máy tranh cử của cả hai ứng viên; hầu hết chỉ dùng cho các chương trình
quảng cáo truyền hình bôi nhọ hoặc đánh bóng một ứng viên).
Được đặt theo điều khoản 527 trong mã thuế Mỹ (Section 527 of the Internal
Revenue Code), tổ chức 527 không chịu sự giám sát của Ủy ban bầu cử liên bang
(FEC), được quyên góp tài chính không giới hạn từ bất kỳ nguồn nào và được miễn
thuế thu nhập liên bang. Lợi dụng tính chất được gây quĩ không giới hạn, các
nhóm 527 biến thành tổ chức chính trị. Trên lý thuyết, 527 không được phép liên
hệ bằng bất kỳ hình thức nào với một bộ máy tranh cử. Tuy nhiên trong thực tế
làm sao một tổ chức công khai ủng hộ một đảng chính trị lại không thể dính dáng
ít nhiều đến đảng đó?
Do vậy, chẳng có gì lạ khi hồi năm 2004 bộ máy tranh cử John Kerry đã kiện lên
FEC việc bộ máy tranh tranh cử Bush liên lạc với tổ chức 527 có tên Swift Boat
Veterans for Truth (SBVFT) trong chiến dịch bôi nhọ John Kerry.
Nói cách khác, bên cạnh cuộc đại chiến giữa bộ máy tranh cử Bush và phe Kerry,
còn có cuộc chiến thậm chí quyết liệt hơn giữa các nhóm 527 (theo) Dân chủ và
các nhóm 527 (theo) Cộng hòa. Trong thực tế, các nhóm 527 Dân chủ hoạt động hiệu
quả hơn và Cộng hòa từng kiện lên FEC hai lần việc Jim Jordan (phát ngôn viên của
nhóm 527 America Coming Together (ACT) do George Soros ủng hộ; và nguyên là quản
lý chiến dịch tranh cử Kerry) tội bí mật tuồn tiền cho John Kerry.
Các tổ chức 527 Dân chủ cũng thành công hơn trong chiến dịch kêu gọi ủng hộ từ
giới nghệ sĩ Mỹ. Các tổ chức 527 ở cả hai bên tung chiến dịch quảng cáo rầm rộ,
tổ chức chương trình nghị luận truyền hình và choảng nhau ầm ầm trên mặt báo.
Muốn thực hiện được tất cả điều này, phải có tiền và như vậy họ tổ chức liên tục
chương trình quyên góp, vô hình trung lôi kéo xã hội Mỹ ngả theo chính kiến họ.
Một trong những nhóm 527 Cộng hòa nổi nhất là SBVFT từng tung chiến dịch thành
công bôi nhọ hồ sơ chiến trường VN của ứng viên John Kerry. Nhóm 527 Cộng hòa nổi
tiếng không kém là Progress for America, được Tom Syndhorst (bạn thân Karl
Rove, bộ não chính trị của Tổng thống Bush) thành lập. Bên phe Dân chủ, người
?onóng máy? nhất là tỉ phú George Soros.
Ngày 6/8/2004, một tuần sau đại hội của đảng Dân chủ, tại Viện Aspen, Rocky
Mountains bang Colorado (Mỹ) diễn ra một cuộc họp tuyệt mật. Những người tham
gia đều là thành viên cốt cán của đảng Dân chủ. Tất cả đều phải tuyên thệ giữ
bí mật, không tiết lộ về nội dung cuộc họp.
Lần đầu tiên đảng Dân chủ có một cuộc họp lạ kỳ như vậy: 5 tỉ phú ngồi với 5
lãnh đạo đảng bàn về tương lai nền chính trị nước Mỹ. Mối quan hệ giữa các tỉ
phú chẳng mặn mà gì. Quan điểm chính trị cũng nửa vời. Tuy nhiên, họ đều có
chung một mục đích: Dùng tiền của tạo động lực đánh bại Tổng thống Bush trong
cuộc bầu cử 2004.
Người tổ chức cuộc họp là Peter B.Lewis, vị chủ tịch 70 tuổi thích sống ẩn dật
của Công ty Bảo hiểm Progressive ở Clevelend, bang Ohio . Người thứ hai là
doanh nhân 80 tuổi John Sperling ở bang Arizona . Ông này là sáng lập viên Đại
học Phoenix năm 1976.
Thứ ba và thứ tư là cặp vợ chồng doanh nhân Herb và Marion Sandler, sáng lập
viên Tập đoàn tài chính hùng mạnh Golden. Công ty tiết kiệm tiêu dùng và cho
vay tín dụng của họ trị giá 17 tỉ USD. Hai vợ chồng Sandler đều ủng hộ việc duy
trì các loại thuế thu nhập và thuế thừa kế.
Thành viên thứ năm đáng chú ý nhất chính là George Soros, tỉ phú 74 tuổi chuyên
mua bán chứng khoán. Thấp nhỏ, tóc muối tiêu với cặp kính trắng, một bên tai
đeo thiết bị trợ thính, Soros trông giống như một giáo sư đại học hơn là một tỉ
phú thích chơi trò chơi chính trị.
Trong 20 năm qua, George Soros luôn được xếp trong số những người giàu nhất
hành tinh.Tính cách nổi bật của Soros là lũng đoạn dẫn tới lật đổ những chính
phủ mà ông ta ghét. Ngay sau khi bức tường Berlin sụp đổ, Soros liên hệ với Bộ
trưởng Văn phòng Tổng thống Lawrence Eawith gợi ý ?ogiúp chính quyền Bush (cha)
tăng cường hỗ trợ cho Gorbachev nhằm làm tan rã Liên bang Xôviết?.
Giữa những năm 90, Soros tìm cách gây ảnh hưởng đối với chính sách đối ngoại của
Bill Clinton góp phần tạo ra việc can thiệp chống lại Tổng thống Slobodan
Milosevic của Nam Tư, , góp phần làm ?ocách mạng nhung? hạ bệ Tổng thống Gruzia
E. Shevardnadze. Ông ta đã viện trợ 50 triệu USD vào các chiến dịch nhân đạo ở
Bosnia và 100 ngàn USD cho kế hoạch tái tranh cử của Clinton.
Cũng trong thời kỳ này, thông qua các hội mở, Soros đã bơm tổng cộng 1 tỉ USD
vào Nga, lũng đoạn thị trường hối đoái Nga, trục lợi qua sự kiện sụp đổ của đồng
rúp. Gần đây nhất, ông ta lại tìm cách can thiệp vào chính trường Ukraina ,
Kazakhstan .
?oNạn nhân? gần nhất, có lẽ chưa phải là cuối cùng, chính là vị cựu Tổng thống
đầy oai phong nhưng ít IQ của nước Mỹ, George Bush con.
Sau vụ khủng bố 11/9 khiến nước Mỹ phải nhanh chóng thông qua Đạo luật Ái quốc
và ông Bush quyết định tấn công phủ đầu Iraq, Soros cho rằng chính chính quyền
Mỹ đang trở thành một ?othể chế áp bức?.
Trả lời phỏng vấn của tạp chí New Yorker, Soros nói: "Tôi cho rằng, việc
quan trọng nhất tôi cần làm khi dựng lên các hội mở toàn cầu là để tống Bush ra
khỏi Nhà Trắng". Soros cho rằng, ông Bush đã khai thác lý do "mối đe
dọa khủng bố" để thống nhất quyền lực cho riêng mình và qua đó đã vi phạm
các nguyên tắc dân chủ cốt lõi của quốc gia. Soros đặt mục tiêu: hạ bệ Tổng thống
Bush bằng bất cứ giá nào.
Trong cuộc họp 5+5 tại Viện Aspen, Soros đã hào hứng trình bày kế hoạch
này.Theo luật mới, các nhà tài trợ không được trực tiếp quyên tiền một cách tùy
ý cho đảng Dân chủ nữa. Tuy nhiên, họ có thể ?obơm? tiền cho các nhóm ?ođộc lập?
để quyên góp gián tiếp. Có thể cung cấp tiền cho các nhóm kiểu này để tiến hành
chiến dịch ?ovận động từng nhà? ở 6 hoặc 7 trong 17 bang dự kiến sẽ ?okhốc liệt
nhất? trong cuộc bầu cử.
Soros đã đưa ra một ý kiến gây sửng sốt: "Tôi không muốn xây nửa cây cầu.
Tôi đề nghị tiến hành chiến dịch ở cả 17 bang". Tổng số tiền 75 triệu USD
dành cho ?ochiến dịch? được chia đều cho các tỉ phú có mặt trong cuộc họp,
trong đó riêng Soros là 18,5 triệu.
Cả đảng Cộng hòa và Dân chủ đều sửng sốt trước việc làm này của Soros. Nó gợi lại
hình ảnh hàng trăm triệu USD mà tỉ phú này đã đổ cho các hội mở, các nhóm hoạt
động xã hội để tác động lật đổ các chính quyền trên thế giới trong những năm cuối
thập niên 90.
Nhưng đấy mới là bề nổi. Còn có hàng chục triệu USD khác cho các hội kín, các
công ty lobby, báo chí, truyền hình, mục tiêu thống nhất là ?obôi đen? Bush
trong cuộc tái cử 2004. Tổng cộng, Soros đã đổ tiền cho 527 nhóm, tổ chức, công
ty, báo đài khác nhau. Đây là con số kỷ lục trong ?olịch sử lật đổ? thế giới.
Trong chiến dịch chống Bush, Soros không chỉ chi hàng chục triệu USD cho các tổ
chức 527 mà còn tung ra quyển sách lên án Bush (The bubble of American
supremacy: Correcting the misuse of American power - tốn 3 triệu USD chi phí quảng
cáo trên 36 tờ báo lớn).
Nhóm 527 (theo) Dân chủ nổi nhất hiện nay là MoveOn. Chỉ bắt đầu từ một website
ra đời năm 1998 nhằm vận động quốc hội không thông qua việc luận tội tổng thống
Bill Clinton trong vụ Monica Lewinsky, MoveOn trở nên nổi tiếng thế giới từ năm
2003 với chiến dịch phản đối cuộc chiến Iraq. Từ đó, MoveOn ngả hẳn sang Dân chủ.
Hoạt động MoveOn cực mạnh, gây chú ý quốc hội cũng như xã hội Mỹ.
Tháng 6-2004, bộ phim Fahrenheit 9/11 của đạo diễn Michael Moore bị báo chí
cánh hữu Mỹ nện túi bụi, qui kết Moore phản bội nước Mỹ. Phản ứng, MoveOn kêu gọi
thành viên gửi e-mail ủng hộ Michael Moore đến hàng loạt rạp hát Mỹ và yêu cầu
giới chủ rạp trình chiếu Fahrenheit 9/11 (hơn 110.000 trong 2,2 triệu thành
viên MoveOn đã xem Fahrenheit 9/11 vào ngày đầu tiên công chiếu tại Mỹ).
Như nói ở trên, các nhóm 527 đã thật sự bắt đầu ảnh hưởng tỉ lệ phiếu bầu. Tổ
chức ACT (Dân chủ) đã đăng ký được 102.000 cử tri tại Missouri; 79.000 tại
Ohio; 40.000 tại Florida... (Reuters 10-10-2004). Tất nhiên các nhóm 527 Cộng
hòa không ngồi yên. Theo Newsweek (20-9-2004), SBVFT đã và đang tuyển mộ các tu
sĩ Thiên chúa giáo để rao giảng những đức hạnh của con chiên Bush (một phần
trong chiến dịch này là sử dụng lực lượng tình nguyện đến nhà thờ phát danh
sách những điều ?ocần làm? và ?okhông nên làm? trong ngày bầu cử).
Những tổ chức 527 không chỉ cho thấy thêm một phần hoạt động sân khấu chính trị
nước Mỹ, nơi đồng tiền gần như luôn thủ vai chính - phản diện hay chính diện
tùy góc nhìn, mà các tổ chức này và những nhân vật hỗ trợ tài chính thật ra còn
là những nhà đầu tư chính trị - ?opolitical venture capitalist? - nói theo cây
bút Matt Bai của tờ New York Times (trên bài viết ngày 25-7-2004). Nói cách
khác, họ là những ?oLã Bất Vi? của nước Mỹ.
Matt Bai viết: ?oNhững nhóm 527 - Cộng hòa hay Dân chủ - đều chẳng trung thành
với ứng viên nào và một trong những mục tiêu của họ là tạo ảnh hưởng lên tương
lai chính trị của đảng nhằm tìm kiếm lợi ích riêng... Họ xem chính trị cấp tiến
như một thị trường của nhu cầu thành lập doanh nghiệp chính trị. Với họ, đầu tư
vào chính trị còn rẻ hơn chơi trong thị trường và doanh thu chính trị kiếm được
còn quan trọng hơn lợi nhuận thị trường - một cách tuyệt đối, như cách họ nói -
bởi nó là sức mạnh có thể giúp giành lại chương trình nghị sự quốc gia về tay
mình...
Nếu vụ đầu tư của họ kết thúc bằng việc hồi sinh Dân chủ (hoặc Cộng hòa), tốt
thôi. Còn nếu họ đi đến chặng cuối bằng việc đấu đá với Dân chủ (hoặc Cộng hòa)
để kiểm soát chương trình nghị sự hoặc thậm chí đẩy đảng này vào thế yếu kém,
như vậy (đối với họ) cũng chẳng có gì phải mà ầm ĩ?. Có thể thấy nhận xét này
không sai đối với trường hợp tỉ phú George Soros, người từng bỏ ra hàng tỉ USD
để đầu tư các thương vụ chính trị tại khối Đông Âu cũ và chính là người đưa
trùm dầu hỏa Mikhail Khodorkovsky lọt vào và một thời làm mưa làm gió chính trường
Nga (The Oligarchs - wealth and power in the new Russia, David E. Hoffman, NXB
PublicAffairs, 12-2003).
Trong thực tế, sân khấu chính trị Mỹ chỉ là sân chơi của hai đảng (luân phiên
kiểm soát Nhà Trắng và hai viện Quốc hội). Và như vậy, dù bên nào thất bại
trong cuộc bầu cử tổng thống lần này, lại sẽ có những gương mặt quen thuộc ra
tranh cử mùa sau; và như thế, tiền bỏ đó còn đó, chẳng mất đi đâu cả (ít nhất về
ý nghĩa của vụ đầu tư)!
Tuy nhiên, Soros đã không thỏa mãn được mục tiêu của mình. Với 51% cử tri ủng hộ,
khi mà tinh thần ?oái quốc? của dân Mỹ còn cao, Tổng thống Bush đã tái đắc cử.
Việc vận động tới từng nhà hóa ra lại phản tác dụng đối với đồng minh của
Soros. Ông John Kerry đã phải chịu thất bại trước đối thủ Geogre Bush.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét